và Hứa Vân Vân  thẩm vấn Tưởng Tam Hưng. Người   hổ là một lão làng trong giới giang hồ, trơn tuột như một con lươn. Hỏi một câu,   thể lẩn tránh sang tận ba dặm, mà chẳng    điều gì quan trọng.
Cuối cùng, chúng   dùng lời khai của Trương Văn Văn để mở  bước đột phá, khiến   buộc    sự thật.
Người  đưa  ý tưởng cho vay nặng lãi, và cả  phụ trách công ty mỹ phẩm Sở Tiêu chính là Tô Uyển. Chỉ là,     nào cũng gặp  chính chủ. Hắn chỉ gặp cô  một  duy nhất trong  hợp tác đầu tiên, còn những   đều gặp trợ lý của cô . Hơn nữa, mỗi  gặp mặt đều ở một địa điểm khác , vì   cũng   địa chỉ chính xác của công ty mỹ phẩm ở .
Hứa Vân Vân kiểm tra cho Tưởng Tam Hưng và khẳng định: “Hắn   yểm bùa ám thị,  mỗi  gặp mặt sẽ quên địa điểm và diện mạo của   gặp.”
 : “Có vẻ như Tô Uyển  cẩn thận.  để buộc tội cô , chúng   tìm  công ty mỹ phẩm đó.”
Hứa Vân Vân xòe tay: “Vậy thì chỉ  thể đợi Lạc Phi  . Những con Hồ ly tinh như Tô Uyển  nhất là để   xử lý.   đủ kiên nhẫn. Lỡ tay dùng quá sức mà g.i.ế.c c.h.ế.t thì rắc rối lớn.”
Tạm thời  còn cách nào  hơn,    theo danh sách mà Tưởng Tam Hưng  cung cấp để phỏng vấn những cô gái  vay nợ. Một   trong  họ  mới vay tiền và vẫn còn ảo tưởng  thể trả  nợ. Khi   cho họ  mức độ nghiêm trọng của vấn đề, họ vẫn  tin. Sau đó, khi họ gặp Trương Văn Văn và  cô  kể  trải nghiệm của , họ mới nhận  sự nghiêm trọng của sự việc.
Tất cả những cô gái  đều dùng mỹ phẩm nhãn hiệu Sở Tiêu mà   ngoại lệ.  hỏi kỹ họ tại   dùng loại mỹ phẩm , bởi vì thương hiệu   từng   đến  thị trường.
Trương Văn Văn hồi tưởng : “  mua quần áo với bạn ở trung tâm thương mại, thấy  trang điểm miễn phí nên  thử. Cô nhân viên quầy  đó là sản phẩm dùng thử của cửa hàng.”
Trạm Én Đêm
“Thương hiệu đó thực sự  . Sau khi trang điểm, cứ như thể  một khuôn mặt mới,     cảm giác đang trang điểm. Mồ hôi  cũng   trôi, và  đường   nhiều ánh mắt ngưỡng mộ khiến  cảm thấy  tuyệt. Lần đầu tiên   dùng ánh mắt ngưỡng mộ như   , khiến  cảm thấy    là  vô dụng.”
Hứa Vân Vân lắng  với vẻ trầm tư,  tiếp tục hỏi: “Vậy ngày thứ hai thì ?”
Trương Văn Văn: “Ngày thứ hai vẫn là khuôn mặt bình thường của . Mặc dù  là chuyện bình thường, nhưng trong lòng   một giọng  thúc giục, bảo  hãy  trang điểm .       mà  ai quan tâm như  nữa. Thế là   nhịn  mà  tiếp. Lần một,  hai đều là miễn phí. Sau đó,   thêm ở quầy để đổi lấy sản phẩm dùng thử.  giá mỹ phẩm càng ngày càng tăng,  thực sự  thể chi trả nổi, cũng  nghĩ đến việc từ bỏ. …”
“Mặt   ngứa ?” Hứa Vân Vân hỏi: “Một ngày  trang điểm  ngứa đến mức  dám  ngoài gặp  ?”
Trương Văn Văn gật đầu: “Có, chỉ cần dùng mỹ phẩm thì sẽ  .  còn  bệnh viện kiểm tra, kết quả bình thường, da     vấn đề gì.”
 hỏi: “Không mang mỹ phẩm  xét nghiệm ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/so-trinh-sat-tam-linh-so-1/diem-quy-va-thi-vuong-chap-4.html.]
Trương Văn Văn lắc đầu: “ cũng  nghĩ đến, nhưng mỗi  dùng thì mỹ phẩm đều  hết sạch, túi đựng cũng đột nhiên biến mất,  thể nào kiểm tra .”
 hỏi tiếp: “Còn nhớ là trang điểm ở trung tâm thương mại nào ? Có ấn tượng gì về khuôn mặt của cô nhân viên quầy đó ?”
Trương Văn Văn cố gắng nhớ : “Không nhớ . Chuyện  từ năm ngoái , thực sự  nhớ.  bạn cùng lớp của  chắc sẽ nhớ.”
Trương Văn Văn rõ ràng cũng   yểm bùa ám thị. Dù   nghĩ bạn cô   thể nhớ , nhưng vẫn gọi cô  đến để thẩm vấn.
Thật bất ngờ,  bạn đó  nhớ  rõ: “Là trung tâm thương mại Trung Nguyên gần trường chúng , quầy mỹ phẩm ở tầng một, phía bên trong. Cô nhân viên quầy đó lúc đó  nhiệt tình giới thiệu sản phẩm dùng thử cho Văn Văn.”
 hỏi: “Cô   giới thiệu cho cô ?”
Cô bạn lắc đầu: “Cô  thậm chí còn  thèm  , cứ như   tồn tại. Lúc đó   giận,  cô nhân viên   phân biệt đối xử như ,   là thấy   mua nổi ?”
“Xem cái !” Hứa Vân Vân lấy  một bức ảnh của Tô Uyển đặt  mặt cô bạn: “Cô nhân viên đó   là cô  ?”
Cô bạn cầm ảnh lên xem, vẻ mặt  chút bối rối: “Hình như , mà cũng hình như  .”
“Hả? Ý cô là ?”   đến xem cùng cô : “Có  vì thời gian lâu quá nên  nhớ rõ ?”
Cô bạn : “Không . Cái khung mặt thì giống cô , nhưng ngũ quan   giống lắm. À! Cái nốt ruồi lệ ,   ấn tượng, cô nhân viên quầy đó  một nốt ruồi lệ, ở  khóe mắt !”
 hiểu . Khả năng cao đó là một con rối của Tô Uyển. Nó  vài phần giống với cô , nhưng nốt ruồi lệ là thứ nhất định   khi thi triển pháp thuật, vì  cô bạn  mới nhớ .
Sau khi tiễn  bạn của Trương Văn Văn ,  và Hứa Vân Vân đến trung tâm thương mại Trung Nguyên. Theo lời mô tả, chúng  tìm thấy quầy mỹ phẩm đó. Nữ nhân viên quầy tiếp đón chúng   giống Tô Uyển. Chúng  đưa ảnh Tô Uyển cho cô  xem, cô   tuyệt đối    . Chúng   hỏi những  ở các quầy gần đó, họ đều   quen. Sau đó, chúng  xem camera giám sát, cũng  thấy  nào  vẻ ngoài giống Tô Uyển.
Chúng  bối rối  về tổ Đặc nhiệm Số 1, thì thấy Phương Hân   .
Kể từ ngày cô  hôn mê, đây là  đầu tiên chúng  gặp mặt. Thái độ của Phương Hân vẫn như cũ, vẫn sai bảo   cái  cái .