3.
 hỏi: “Đã kiểm tra về công ty mỹ phẩm Sở Tiêu đó ?”
Chúc Viêm gõ bàn phím lách tách: “Chưa. Trên mạng   bất cứ thông tin nào về công ty , chỉ  mỗi cái tên. Em nghi ngờ là   công ty  thật.”
Phương Hân trầm ngâm một lúc: “Đi hỏi Tôn Khai xem    gì . Lạc Phi,  đừng , tập trung nghiên cứu con Mị Tinh (tinh túy mê hoặc) . Bất kể Sở Tiêu  tồn tại  , chắc chắn nó  liên quan đến Mị Thuật. Chúc Viêm,  tiếp tục tìm thông tin về công ty mỹ phẩm .”
Mọi  nhận lệnh  rời , trong phòng chỉ còn   và Phương Hân. Đợi đến khi cánh cửa đóng , Phương Hân mới dựa hẳn  ghế, thở dốc hai , mồ hôi vã  như tắm.
“Khoa trưởng, cô  ?!”  vội vàng  đến bên cạnh, đỡ lấy cánh tay cô, lo lắng hỏi: “Có chỗ nào  khỏe ?”
Phương Hân giơ tay lên, khó khăn chỉ  ngăn kéo bên cạnh: “Thuốc…”
 kéo ngăn kéo , bên trong  mấy lọ thuốc màu sắc khác .  lấy chúng , theo chỉ dẫn của Phương Hân, đổ bốn viên thuốc từ lọ màu xanh lam và xanh lục, lấy nước cho cô uống.
 căng thẳng  cô. May mắn là   hai mươi phút, sắc mặt Phương Hân  hồng hào trở ,  thở cũng đều đặn hơn. Cô mở mắt, thở  một , câu đầu tiên  là: “Đừng  cho  khác .”
 hỏi: “Cô  bệnh gì ,   khám ? Thuốc cô uống là thuốc gì?”
“  rõ cơ thể .” Phương Hân  dậy chỉnh  tóc và quần áo: “Không  nhắc đến chuyện  với bất kỳ ai.”
 cau mày: “Có liên quan đến hình xăm  lưng cô  ?”
Phương Hân   , ánh mắt  thẳng  : “Anh  gì ?”
Áp lực  giống hệt như lúc ở trong phòng thẩm vấn, nhưng    Trương Văn Văn, sẽ   khuất phục.  từng bước  đến  mặt Phương Hân: “Hình xăm  giúp khả năng của cô tăng lên nhanh chóng, nhưng cơ thể cô  chịu nổi, nó sẽ  tổn hại đến sinh mạng của cô.”
Chúng  đối mặt với , như hai kẻ thù  ai chịu nhường ai. Không khí trong phòng lạnh lẽo đến cực điểm.
Một lúc lâu , Phương Hân là  đầu tiên rời mắt. Cô bực bội gạt mấy sợi tóc mai  trán: “Vậy nên  mới ghét Trâu Phong.”
 nghiêm túc  cô: “Đừng đổ  cho  khác.”
“Hừ.” Phương Hân đưa ngón tay chọc mạnh  n.g.ự.c  mấy cái: “Đừng  tưởng ngủ với  một   thì  quản chuyện  chuyện !”
 nắm lấy tay cô,  thẳng  đôi mắt cô: “ đang lo cho em, bất kể giữa chúng   mối quan hệ đó  .”
Phương Hân cố rút tay , thử vài   , bèn tức giận nhéo má , xoa xoa bóp bóp: “Cái tính  bụng vớ vẩn của  thật đáng ghét!”
Mặt   bóp đến mức  ngọng nghịu: “Tuy rằng  cũng quan tâm  khác, nhưng với em thì khác. Nếu em cho phép, xin hãy để  theo đuổi em.”
Bàn tay đang nghịch ngợm của Phương Hân cứng . Cô   với vẻ mặt như thể đang  một sinh vật lạ: “Anh  gì? Anh   gì?”
Trạm Én Đêm
“  theo đuổi em. Em  thể  bạn gái  ?”
“Không thể!” Phương Hân rút tay  khỏi mặt , gần như là luống cuống     cửa.
 nén , đuổi theo : “Cho  một cơ hội !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/so-trinh-sat-tam-linh-so-1/my-pham-co-van-de-chap-3.html.]
“Không  cửa, mà cửa sổ cũng  !”
“Vậy  sẽ tiếp tục cố gắng. Ngày mai  mang bữa sáng cho em nhé? Em  ăn gì?”
“Không cần!”
“Tối đợi em về,  sẽ nấu cơm. Em   uống canh sườn bí đao ?  hầm canh  ngon đấy.”
“Đủ !”
Tuy  là những  khác   cả , nhưng Phương Hân cũng   ý định nhàn rỗi. Cô định  thăm dò những nơi  xảy  chuyện. Tất nhiên   thể để cô  một , nhất là khi cơ thể cô đang  vấn đề.
Thấy  thể lay chuyển  , Phương Hân ném chìa khóa   , đeo kính râm và nhắm mắt  nghỉ ngơi  ghế phụ lái.
 xem  tài liệu. Ngoài trung tâm massage  từng đến, KTV Hoa Niên mà chúng  ghé thăm sáng nay gần hơn.
Lái xe đến gần đó,  đỗ xe ở bãi đậu xe cách đó 500 mét. Vừa xuống xe,  thấy vài bảo vệ đang hướng dẫn xe đỗ.   tới bắt chuyện.
 đến bên cạnh một  bảo vệ  hơn 40 tuổi: “Anh bạn, vất vả . Cho  hỏi đường một chút!”
Người bảo vệ  đầu  : “Đường nào?”
 đáp: “KTV Hoa Niên.”
Người bảo vệ  ,   sang Phương Hân cách đó  xa, giơ tay chỉ một hướng: “Bên ,  qua đường  rẽ  là tới!”
 lấy bao t.h.u.ố.c lá trong túi , rút một điếu đưa cho  .
Người bảo vệ  thấy, vui vẻ : “Ô, thuốc ngon đấy!”
 dùng bật lửa châm thuốc cho  . Anh  rít một , vẻ mặt thả lỏng hơn: “Có chuyện gì thì  .”
  : “Cũng  chút chuyện.    bên KTV Hoa Niên xảy  chuyện,  hỏi xem là chuyện gì.”
Anh  búng tàn thuốc, hiểu ý: “Người của  Tôn ?”
Anh  tưởng  là  của Tôn Khai,  thì càng .  bèn thuận nước đẩy thuyền: “Quả nhiên vẫn là  mắt tinh tường.  là  Tôn bảo  đến thăm dò. Nghe   cảnh sát đến, còn bắt   ít , mà đám bên trong thì kín miệng quá, hỏi gì cũng  .  thấy gần đây chỉ  mỗi cái bãi đậu xe ,  ngày nào cũng thấy    , chắc chắn  chuyện gì đó.” Nói ,  nhét cả bao thuốc  tay  .
Người bảo vệ đút bao thuốc  túi,  quanh   nhỏ: “Nghe  mấy cô tiếp viên ở trong  dùng thuốc, đánh khách,  khách báo cảnh sát nên cảnh sát mới đến.”
“Thật !”  giả vờ ngạc nhiên: “Bên  của Từ Na     ai chơi mấy thứ đó ,  còn   dám?”
“Hừm,  thì  thế thôi, mấy thứ đó gây nghiện mà. Hơn nữa...” Người bảo vệ  một động tác, vỗ vỗ lên mặt, “Đâu nhất thiết  hút mới  .”
  hiểu rõ lắm. Phương Hân  đến: “Mỹ phẩm?”
Người bảo vệ nheo miệng : “   gì nhé, là cô tự đoán đấy.”
 truy hỏi: “Mỹ phẩm nhãn hiệu Sở Tiêu?”
Người bảo vệ lắc đầu: “Cái đó thì   . Thôi  ,  còn   chỉ huy xe đỗ,   đây.”