3.
 nạp đạn xong, cài s.ú.n.g  , trịnh trọng : “ sẽ cẩn thận sử dụng, sẽ  b.ắ.n  dân thường.”
Phương Hân thấy   cài s.ú.n.g xong, : “Được . Lạc Phi và Hứa Vân Vân  theo dõi Lâm Nguyên, Chúc Viêm lấy tất cả video giám sát gần tiệm bánh ngọt , theo dõi liên tục,  chuyện gì thì báo cáo ngay lập tức.  và Chu Mật   ngoài tiệm bánh mật phục, xuất phát!”
“Vâng!”
Mọi  chia  hành động,   theo Phương Hân xuống lầu, ở cửa Sở Cảnh sát thì gặp Lưu Dung Dung.
Lưu Dung Dung  thấy Phương Hân, sắc mặt  : “Tìm thấy manh mối  ?”
Phương Hân vuốt tóc mai, mỉm  kiêu ngạo: “Hiệu suất phá án của   giống một   ,  nhanh sẽ bắt  thôi.”
Khuôn mặt vốn  tái nhợt của Lưu Dung Dung càng thêm trắng bệch, đôi môi còn  run: “Vậy chúc cô sớm bắt  tội phạm, đừng để  phản công, cuối cùng  để   nhận xác.” Nói xong cũng  đợi Phương Hân trả lời, nhanh chóng   Sở Cảnh sát.
 nhíu mày, cảm thấy    chuyện thật khó ,  những lời như  với  sắp   nhiệm vụ thật là   điều.  mà Phương Hân thì  bận tâm, ngược  còn như  khích lệ, chạy nhanh  lấy xe đậu ở cổng.
“Mau lên xe .” Phương Hân hạ cửa kính xe, “Đi mật phục thì  khiêm tốn một chút.”
  chiếc Maybach màu đen  im lặng, ngoài màu sắc , còn chỗ nào khiêm tốn nữa?
Vẫn phóng nhanh như cũ, đường  xe buýt mất 1 tiếng rưỡi mới đến,  mà chỉ mất 40 phút. Phương Hân đậu xe ở góc cua,   thể giám sát  hành động của tiệm bánh,     phát hiện.
Ném cho  một thanh kẹo cao su, Phương Hân xuống xe: “  mua một ly  sữa,  ở trong xe chờ lệnh.”
Trạm Én Đêm
“Được.”  ném kẹo cao su  miệng nhai, mắt dõi theo Phương Hân, tay đặt lên súng, sẵn sàng  tay khi  nguy hiểm.
Phương Hân  bộ thong thả như đang  mua sắm,  tiên  một cửa hàng quần áo, ở đó  hơn hai mươi phút,  xách một chiếc túi xách  , tiếp đó   một cửa hàng giày mua giày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/so-trinh-sat-tam-linh-so-1/tiem-banh-ngot-ky-quai-chap-3.html.]
Sau đó,  tự nhiên  đến tiệm  sữa, cô   biển hiệu gọi một ly  sữa, trong lúc chờ thì  chuyện với nhân viên,  chỉ  tiệm bánh ngọt bên cạnh  gì đó, nhân viên  vẻ  nhiệt tình giới thiệu cho cô .
Mười phút , Phương Hân đẩy cửa   tiệm bánh ngọt.
 dồn hết sự chú ý  tiệm bánh, từ vị trí trong xe chỉ  thể  thấy bên  tiệm bánh, quầy thu ngân bên trái thì  thấy.
Phương Hân  qua   giữa các quầy,  vẻ như đang phân vân   mua gì,  nhanh một nữ nhân viên  tới  chuyện với cô . Cả hai đều  lưng  với ,  thấy  mặt, nhưng  từ chiều cao và vóc dáng,  giống hai    gặp hôm qua.
Sau khi    giới thiệu, Phương Hân chọn hai cái bánh mì,  tiếp tục  về phía , biến mất khỏi tầm mắt của ,  vẻ như là  xem nhà bếp, chắc là để tìm cái thùng rác  động.
Ngón tay  gõ gõ, mắt  chớp  chằm chằm  tiệm bánh ngọt. May mắn ,  năm phút, Phương Hân  xuất hiện, đẩy cửa  .
Lần  cô    mua sắm nữa,  thẳng về xe.
Đóng cửa xe, Phương Hân ném một thứ cho .
 nhận lấy, là một chiếc kẹp tóc nhỏ màu đỏ.
“Đây là…?”
Phương Hân chỉ  tóc bên trái của : “Khi Lưu Tiếu Tiếu mất tích,  đeo một chiếc kẹp tóc màu đỏ. Kích cỡ ,  vặn cho trẻ con.”
“Cô tìm thấy ở ?”
“Khi thanh toán, nhân viên  máy quét mã  hỏng  quét , bảo  trả tiền mặt. Lúc thối  tiền thì nhét cho . Còn  cái  nữa.” Phương Hân mở tay , là ba đồng xu một hào, trong đó  hai đồng dường như  dính  , chồng lên .
 cầm lấy đồng xu xem  xem : “Có ý gì?”
Phương Hân đưa hóa đơn thanh toán cho  xem: “ trả 30 tệ, cô  nên thối   5 hào.  cô   thối   3 hào, còn 2 đồng thì dính  . Lại còn cố tình dùng móng tay gạch một đường  chữ ‘thời gian’  hóa đơn.”