Ba ,  ,  trai, còn  Ôn Hân Nhiên, một nhà bốn  chỉnh tề chờ ở cửa biệt thự.
 đạp phanh  “Ba ,     tới đây?”
Mẹ   kịp mở miệng  gì,   Ôn Hân Nhiên đoạt  .
“Em đem  điện thoại của  kéo  sổ đen, chị gọi cho em, em cũng  bắt máy…… Tân Di,  em  như thế,   còn tưởng rằng em  chào đón  .”
Cô  mặc một chiếc váy trắng, mái tóc gợn sóng nhu thuận xõa  vai,  hình đơn bạc,  vè như trong một đêm  tiều tụy   ít.
 nội tâm   hề gợn sóng.
“Nếu   đem vị hôn phu của  nhường cho chị, thì đúng là  chào đón.”
 đang chuẩn  kéo cửa sổ xe lên,   Ôn Hân Nhiên duỗi tay ngăn .
“Tân Di, đừng lạnh lùng như thế! Mặc kệ như thế nào, chúng  đều là  một nhà.”
Người phụ nữ ôn tồn nhẹ giọng, giống như khi  mới  chuyển trường tới đây. Lúc , cô  cũng như thế , lôi kéo tay của , gọi  là em gái.
  lạnh một tiếng, “Ôn Hân Nhiên, lâu như  , chị vẫn giỏi giả vờ như .”
Cô  sắc mặt cứng đờ,  trực tiếp xuống xe, ôm cánh tay  một nhà bốn  .
“Muốn  cái gì,  luôn ở đây .   mời các  .”
Ba   thể chịu  nữa, bước  tới, “Ôn Tân Di, cùng chúng   chuyện như thế? Một chút lễ phép cũng  , những khóa học lễ nghi khi còn nhỏ đều lãng phí!”
“Ba”   cắt ngang lời ông  “Ngài nhớ nhầm , con năm sơ trung mới trở về, lớp lễ nghi là lớp ngoại khóa ngài đăng ký cho Ôn Hân Nhiên, đến lớp 6 là kết thúc.”
Người đàn ông rõ ràng, nghẹn ngào “…… đây là lý do cho con  tôn trọng trưởng bối ?”
Nghĩ đến cái gì, ông  xoay     , “ sớm  nó là ngôi  chổi, bà còn  tin. Theo  thấy, Nhiên Nhiên  ung thư cũng là do nó khắc!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/soi-doi-lot-tho/chuong-5-tinh-than-re-mat.html.]
 lạnh lùng mà  ông .
 
“Trừng cái gì? Tao  sai ? Tao và  mày lúc   nên đem  đón trở về, mấy năm nay cho mày thành thói quen còn dám chống đối trưởng bối!”
 
Mẹ  giữ chặt ông   “Ông  ít thôi!”
Ôn Hành Chi cũng  lên phía  “Ba, ba  lời   chút quá đáng.”
“Tân Di, ba con ăn  vụng về, ông    ý đó , con đừng để trong lòng.”
Mẹ   mật mà nắm lấy tay , “Công việc bận rộn thế nào cũng  ăn cơm. Dì giúp việc ở nhà  món sườn xào chua ngọt con thích nhất đó, cùng  trở về,  ?”
  nhúc nhích,   mới còn  mắng, bây giờ    những lời quan tâm ,   khỏi mềm lòng.
Mẹ  thấy , lôi kéo    ngoài, “Con cũng là miếng thịt từ    rơi xuống,      đau lòng cho con .”
Dừng một chút, bà  hỏi “Chuyện tối hôm qua   với con, con thấy như thế nào?”
Quả nhiên.
Đáy lòng   lạnh,  đang chờ mong cái gì?
 lập tức thu tay về, xoay  rời .
Mẹ   đột nhiên gắt gao túm chặt   quỳ phịch xuống đất.
“Tân Di,  cầu con, bác sĩ  bệnh của chị gái con vô phương cứu chữa, con coi như giúp nó  thành tâm nguyện cuối cùng. Mẹ quỳ xuống xin con đấy?”
 mặt lộ vẻ kinh ngạc, vội vàng đỡ bà  “Mẹ,   gì ? Muốn  cái gì thì  lên  .”
Thấy sự tình xảy , ba   cũng hoảng sợ.
Ba  là  đầu tiên phản ứng “Bà quỳ xuống xin nó  cái gì, nó cũng xứng?!”