001   vai Cố Khách Từ mắt lạnh từ bi    trốn từ cửa sổ còn  quên vòng đến đại sảnh lấy một nắm hạt dưa vàng, giọng điệu bình tĩnh cảm thán: “Đen ăn đen*,  hổ là ngươi.”
*Bên  điếm - thì  điếm .
Cố Khách Từ khoanh tay theo đường  về , rũ mí mắt bơ phờ : “Mi  tìm hắc điếm cho .”
001 vắt lên cổ Cố Khách Từ  bộ như một chiếc khăn lông choàng cổ   tình cảm: “Cái tật   của ngươi, ngủ trong rừng là thích hợp nhất.”
Dù  tay Cố Khách Từ  hạt dưa vàng, nhưng  là một kẻ  hộ khẩu,   giấy thông hành, ngoại trừ hắc điếm  thì còn khách điếm nào chịu nhận một   rõ lai lịch.
Cố Khách Từ  từ lúc tiến   gian Chủ Thần liền  ăn qua khổ,   dựa  gương mặt  và bản lĩnh gặp   tiếng  gặp quỷ  tiếng quỷ, mặc kệ ở đội nào đều  thể trở thành   ưa thích nhất,   bởi vì giá trị vũ lực áp đảo càng  những  trong đội ngũ tâng bốc lấy lòng, để một   chiều hư  ngủ trong rừng?
Ha hả.
Dù  là hệ thống phụ  nữa, 001 cũng  quên  lúc   cầm đao đặt  nội hạch mà uy h.i.ế.p nó. Nó thật sự  phản kháng  Cố Khách Từ, nhưng  loại chuyện khiến Cố Khách Từ khó chịu  001  nhiều sảng khoái nhiều.
Đi bộ đến quán hoành thánh gần đó, Cố Khách Từ xoa bụng  xuống bên cạnh quầy gọi bát hoành thánh lớn.
Không quan tâm chút nữa hạt dưa vàng   thanh toán chén hoành thánh năm đồng tiền, Cố Khách Từ tuyệt đối sẽ  ấm ức miếu ngũ tạng của .
“Hay cho Trương Tam ngươi! Lúc  vỗ n.g.ự.c đảm bảo thề son sắt với lão nương thế nào?” Nữ nhân dũng mãnh đôi tay chống nạnh một chân đá  , dáng  cao lớn vạm vỡ hơn nữa trừng mắt, vẻ mặt phẫn nộ,  thấy liền     dễ chọc: “Thứ ở rể ăn cơm mềm*! Ăn của lão nương ở của lão nương, xài bạc của lão nương, còn dám ở  mí mắt của lão nương chơi trò đồi bại? Cút cho lão nương!”
*Ăn bám
Nam nhân tay dài chân dài   ghế nhỏ ăn hoành thánh,   thì ngừng , giương mắt  về phía tên đàn ông  nữ nhân đá bụm mặt vội vàng chạy , đôi mắt bỗng chốc sáng ngời.
Chồn tuyết  cổ bỗng nhiên  cảm giác lạnh cả , giây tiếp theo    nắm  cổ xách đến  một khuôn mặt to lớn xinh  đầy tính công kích, trong mắt  ngoài  ngụy trang thành tướng mạo bình thường,  thực tế nam nhân dung mạo tuyệt thế  hình cao gầy , hai mắt đang sáng quắc mà  chằm chằm nó:
“Gương mặt  của , ăn cơm mềm  quá phận ?”
Cuộc sống cẩm y ngọc thực, vạn sự  nhọc lòng,  là   cơm —— quả thật phù hợp với tiêu chuẩn sống của Cố Khách Từ.
Cố Khách Từ xúc động giơ tay xoa sống mũi cao, lúc   mới  thể  thừa nhận, ông trời quả thật sẽ  bỏ đói ai, chỉ là  khác  may mắn giống ,  thể tìm  loại bát cơm mà ông trời mạnh mẽ nhét cho.
Nhân sĩ về hưu  lòng đầu xoa chồn tuyết,  luôn luôn là nhiệm vụ giả  năng lực nghiệp vụ  mạnh, chỉ cần ăn ngon ngủ đủ, loại chuyện đội nón xanh cho lão bản   tuyệt đối sẽ  .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-gio-phu-doi-trai-tuong-lai-vo-nuoi/chuong-1-2.html.]
Đây còn   là bát sắt trong miệng nhiệm vụ giả khác ở phó bản lúc  !
Đặt một hạt dưa vàng ở đáy bát, Cố Khách Từ xách theo con chồn tránh  dòng  tìm con hẻm nhỏ   khoanh chân  xuống, dụ dỗ con chồn tuyết ngậm kín miệng  mở: “Nếu mi  tìm cho  một phu nhân hợp ý, lát nữa  sẽ  dựng một cái sạp mãi nghệ chồn tuyết biểu diễn múa cột, ngày hè nắng nóng, mùa đông trời rét, bé chồn đáng thương kiếm tiền nuôi gia đình, chậc… Một chữ, thảm.”
“… Ngươi  kiểu nào?”
Đại ma vương độc  từ trong bụng  nghĩ: “Võ công  cao,  trẻ ,  nhất là kiểu nguy hiểm… Còn  tiền?”
Hệ thống 001 đánh loạn mã một hồi mới bắt đầu rũ ria mép sàng lọc kho dữ liệu tìm  mà Cố Khách Từ , qua một hồi bắt đầu b.ắ.n danh sách .
“Đông Phương Bất Bại, Yêu Nguyệt, Diệp Cô Thành…”
Cố Khách Từ nhướng mày.
Những cái tên , ngoại trừ Yêu Nguyệt, còn     giống nữ tử chút nào ?
“Ngươi cũng   ,      đồng tính?!” 001  khi chột  trong nháy mắt lập tức ưỡn n.g.ự.c trừng Cố Khách Từ, nó đúng là   Cố Khách Từ ăn mệt mới chọn kiểu  khó tính , nhưng với cái yêu cầu kỳ ba của Cố Khách Từ  thể  chọn     tệ , còn bắt bẻ giới tính?
“Đông Phương Bất Bại thần công đại thành, phong nhã hào hoa, còn là giáo chủ Ma giáo, gia tài bạc triệu, điểm nào  phù hợp yêu cầu của ngươi?! Diệp Cô Thành càng là kiếm khách nổi tiếng giang hồ, chủ nhân một đảo, hàn khí bức , tuyệt đối  thể giúp ngươi ngủ —— chi!”
Chồn tuyết  khí thế của Cố Khách Từ dọa tới mức rụt cổ âm điện tử đều run rẩy, trò chuyện chuyển sang nịnh nọt yếu thế: “Vậy nếu ngươi  chọn Yêu Nguyệt cũng    ... Dù  giả nữ là bản lĩnh chuyên môn của ngươi,  thuần thục.”
Yêu Nguyệt quả thật cũng phù hợp với tất cả điều kiện, nhưng Di Hoa Cung chỉ  nữ nhân,   nam nhân.
Chẳng qua  ăn cơm mềm của Yêu Nguyệt còn thiên phương  đàm* hơn  Đông Phương Bất Bại đồng ý nuôi Cố Khách Từ.
(*Thiên phương  đàm:  chuyện viễn vông.)
Tay Cố Khách Từ nhéo gáy chồn tuyết dùng sức xoa nắn một hồi, trong nháy mắt ánh mắt chuyển sang vẻ sắc bén khiến chồn tuyết  khỏi co rúm  và ngậm miệng  , qua một hồi, chồn tuyết mới ngập ngừng đang   thêm cái khác, thì thấy Cố Khách Từ  lên vỗ vỗ vạt áo, bắt chồn tuyết thả   vai, cổ khí thế uy áp khiến  sợ hãi đột nhiên biến mất.
“Dẫn đường.”
“… Dẫn đường gì?”
“Lên Hắc Mộc Nhai, xem ~ mắt ~”