Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Khi  bước ,  lúc bà bà  mới thức giấc.
 
Ma ma lập tức đặt chậu nước  trong tay :
 
“Vương phi, mau hầu hạ lão Vương phi lau mặt.”
 
Ta cầm lấy cái chậu, liếc  bà bà, khóe miệng nở nụ  ‘ thiện’:
 
“Mẫu , xung quanh  lắm  hầu kẻ hạ như , nhưng chẳng  nào hữu dụng cả. Tới việc lau mặt cho  còn   . Không bằng để con dâu  hết chúng .”
 
“Ý ngươi là gì! Bọn chúng là đang dạy ngươi cách phụng dưỡng bà bà,   là bọn chúng   .” Lão Vương phi trừng mắt  .
 
Ta thốt lên: “Ồ!”
 
“  khi thành , mẫu  con chỉ dạy con cách chăm sóc phu quân của , cách quản lý tài sản riêng  . Chứ  bao giờ dạy con cách  nô tì, cách hầu hạ kẻ khác như thế nào cả.”
 
“Ngang ngược! Càn rỡ! Ngươi   ?! Trong phủ    nhiều quy củ, cứ từ từ mà học!”
 
Vẻ mặt lão Vương phi đen sì, tức giận :
 
“Học hành chăm chỉ, nếu  học , cũng đừng trách   khách khí!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-cung-muoi-muoi-hoan-doi-hon-uoc/chuong-12.html.]
 
“Vâng thưa mẫu , con   lời mà.”
 
Sắc mặt bà bà dịu  một chút, sai hạ nhân bên cạnh mặc quần áo giúp .
 
Bà    xong, thì bỗng dưng   trượt chân. Chậu nước  tay cứ thế đổ thẳng lên  bà bà.
 
“Ahhh!!”
 
“Tạ Muội Đường, ngươi căn bản  ch-ếc đúng ?!” Bà bà hét lên, cả căn phòng trở nên hỗn loạn.
 
“Ôi chao! Con xin ! Mẫu  ơi, con bất cẩn quá! Người  , con dâu   là con  học  những việc nha  chuyên   mà. Người còn  tin con. Ôi,   bây giờ!” Ta lo lắng  với bà bà.
 
Bà bà tức giận tới mức   run rẩy:
 
“Gấm Tứ Xuyên, đây là gấm Tứ Xuyên, vật phẩm do Hoàng đế ban tặng đấy…!”
 
Mỗi tấc gấm đều  dệt thành từ vàng, giá trị liên thành. Để  nên nó đương nhiên là sẽ tốn  nhiều tiền tài cùng nhân lực. Hỏi  lão Vương phi   đau lòng.
 
“Quý giá quá!” Ta thở dài.
 
Bà   xứng với thứ quý giá như ?