Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Sáng sớm hôm ,  kết thúc cuộc hẹn với khách hàng tiềm năng  ôm tài liệu rời khỏi công ty của họ.
 
Nào ngờ   gặp  một bóng dáng quen thuộc ở ngay cầu thang.
 
Chu Thi Mạn gầy  trông thấy.
 
Mặt nó hõm xuống, trong mắt giăng đầy tơ máu.
 
Dù là thế, nó vẫn  xinh . Gương mặt nhỏ nhắn với ánh mắt tròn xoe như búp bê khiến nó giống hệt ngôi  nổi tiếng  in  mấy tờ báo.
 
Thật  thì lúc còn ở trại trẻ mồ côi, Chu Thi Mạn là đứa bé xinh  nhất trong đám chúng . Dường như tất cả   tới nhận con nuôi đều thích nó ngay từ  gặp đầu tiên, nếu như   mắt nó cao hơn đỉnh đầu thì nó   nhận nuôi từ sớm .
 
Cũng chính vì  nên nó mới  cam lòng.
 
Nó tiến tới  dừng   mặt , vì mang giày cao gót nên nó cao hơn đứa mang giày đế bằng để tiện chạy  chạy  như  đến nửa cái đầu.
 
Chu Thi Mạn :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-hoan-doi-than-phan-cung-em-gai-tham-doc/chuong-20.html.]
 
“ đang mang thai, là của Cố Tri Việt.”
 
 đáp:
 
“Ồ? Thế cô đừng mang giày cao gót nữa thì  hơn.”
 
Chu Thi Mạn  chằm chằm  mặt  như đang cố gắng tìm kiếm sự d.a.o động trong lòng .
 
 nó chẳng thấy gì cả. Thế là nó bắt đầu suy sụp.
 
“Thời Sơ, rốt cuộc mày còn thủ đoạn nào nữa? Rốt cuộc mày dùng cách gì để giành Tri Việt với tao ? Rõ ràng    thích ở kiếp   là tao mới đúng! Mày  là  mà   ghét nhất,     sẽ đuổi mày ,  cho mày một đồng nào cả!”
 
“Tại ? Tại  tao  cố gắng nghiên cứu cách mày khiến   thích mày ở kiếp , tao cũng   giống hệt như , nhưng cớ gì   càng lúc càng lạnh nhạt với tao? Rốt cuộc mày còn giấu chiêu bài nào mà  cho tao ?”
 
  Chu Thi Mạn đang  rống  mặt , một lúc lâu ,  chỉ đành thở dài.
 
“Nhường đường ,  còn   gặp vị khách tiếp theo.”