Cũng may trùng sinh ở kiếp , tuy  hứng chịu sự tàn độc đến từ Cố Tri Việt nhưng  cũng  nhận những gì mà  nên  ở nhà họ Cố.
 
  thoát khỏi cảnh ban ngày  học, ban đêm   nuôi buộc   việc giúp bà .
 
Ngược ,  còn   giúp việc chăm sóc,  ngoài thì  tài xế đưa đón,  chỉ cần chuyên tâm  bài vở là .
 
Kiếp , vì  mua tài liệu học thêm mà    tiết kiệm thật lâu,  kể lúc nào  cũng nơm nớp lo sợ ba nuôi sẽ tìm   tiền    mua rượu hoặc mang  đánh bài.
 
Còn bây giờ, hãy  xem, tủ quần áo của   là đồ của nhãn hiệu cao cấp, trang sức trong hộp đều đến từ Van Cleef & Arpels và Cartier. Đương nhiên những thứ  đều do  Cố đưa cho  chứ chẳng cần   tự bỏ tiền  mua.
 
Trừ những thứ đó, cứ đầu tháng thì  sẽ  cấp năm vạn tiền tiêu vặt và mười vạn  thẻ, nếu tiêu hết thì chỉ cần  với quản gia, trong vòng nửa tiếng sẽ  tiền mới rót  thẻ ngay.
 
Lúc  đây, cuộc sống khốn khổ mà   trả qua  rơi xuống  Chu Thi Mạn.
 
 thấy lúc nào nó cũng ngủ gật trong lớp,  lẽ bởi vì buổi tối  giúp  nuôi  việc nên nó  ngủ đủ giấc.
 
Dần dần nó chẳng màng đến chuyện  bài tập nữa,  còn dám nộp giấy trắng trong mấy kỳ thi.
 
Kiếp ,   dựa  đống cà phê để kích thích thần kinh, nếu buồn ngủ thì lấy compa đ.â.m  da, dù  thế nào cũng  cố gắng học tập.
 
Còn Chu Thi Mạn  quen với cuộc sống của một tiểu thư  đời , thế nên nó chẳng  nghị lực và quyết tâm như ,   đến chuyện nó cũng chẳng tha thiết gì tới bài vở.
 
Theo nó, việc trở thành vợ của  ấm nhà họ Cố  giá trị hơn nhiều so với việc thi  Thanh Hoa Bắc Đại.
 
Vì , Chu Thi Mạn dồn  bộ tinh thần và sức lực  việc  thế nào để Cố Tri Việt càng lúc càng thích .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-hoan-doi-than-phan-cung-em-gai-tham-doc/chuong-7.html.]
 
Giờ Toán thì nó  thèm ,   lớp âm thầm  nhật ký riêng cho Cố Tri Việt.
 
Giờ múa thì nó  thèm đến mà lén lút trèo tường  ngoại ô hóng gió ngắm  cùng  thương.
 
Kết quả là  buổi biểu diễn…
 
Nó  ôm mặt   phòng tập.
 
 đoán Chu Thi Mạn  bỏ công nghiên cứu cách  của nữ chính trong mấy bộ phim tình cảm  kỹ, ngước lên 45 độ  trời, mắt ngân ngấn nước nhưng  tỏ  thật kiên cường,  để lệ tràn khóe mi.
 
Kết quả là, Cố Tri Việt  ngang qua và thấy  hình ảnh .
 
Lúc   tiến tới hỏi thăm, nước mắt vẫn luôn chờ chực rơi xuống ở khóe mi của Chu Thi Mạn lập tức lăn dài.
 
Nó nhào  lòng Cố Tri Việt   òa lên.
 
“Tri Việt, em   tư cách lên sân khấu. Các bạn nữ trong lớp đều  lên biểu diễn, nhưng Cố Thời Sơ  cho em tham gia…”
 
Vốn dĩ Cố Tri Việt  ghét  đến cùng cực, bây giờ còn  như thế nên   giận điên lên:
 
“Tại ?”
 
Chu Thi Mạn cắn môi như thể đang cố kìm nén tiếng , nhưng cuối cùng nó vẫn  nhịn  mà nức nở.
 
“Cậu  , ba  em chỉ là nhân viên tạp vụ và bảo vệ trong trường, em còn chẳng  tiền mua váy diễn,  nên em  xứng lên sân khấu ạ.”