Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Không  Bùi Băng Lan  dùng thủ đoạn gì khiến cho thị nữ của  bất tỉnh, ẩn náu trong cung của . Ta  mới hồi cung, nàng   ở  cửa đợi.
 
“Cuối cùng ngươi cũng trở .”
 
Ta  dọa nhảy dựng lên: “Bùi Băng Lan? Sao ngươi  ở đây?”
 
Bùi Băng Lan thong thả đáp: “Đương nhiên là đến  mấy lời cảm kích với ngươi.”
 
Nàng  chốt cửa  rút một cây đoản đao từ trong tay áo : “Đến cuối cùng  vẫn thua ngươi. Tất cả   đều thiên vị ngươi, tại  chứ? Vì  ai cũng thích ngươi?”
 
Nàng  từng bước về phía ,  dần lùi   : “Do ngươi vẫn luôn xem  là kẻ địch giả tưởng của . Ngươi  nữ nhi của thừa tướng thì  gì  ?”
 
“Không !!!!”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-khong-con-ngu-ngoc/chuong-24.html.]
Bùi Băng Lan gào lên: “Tại   chịu cảnh nghèo khổ mười tám năm là , cuối cùng trở thành công chúa cành vàng lá ngọc  là ngươi? Vì  phụ mẫu ruột thịt  dưỡng phụ dưỡng mẫu đều thiên vị ngươi? Đến cả tiểu thúc thúc cũng luôn hướng về ngươi? Ồ, đúng , thậm chí  còn công khai bày tỏ thích ngươi, yêu mến ngươi  lâu. Ha ha ha ha ha ha ha.”
 
Nước mắt Bùi Băng Lan lăn dài  má: “Vì   ai thích ? Dù  đạt đến địa vị nào thì cũng   ai thích ?”
 
Ta bàng hoàng, điều nàng   lóc bây giờ chẳng  là cũng là điều mà  chịu đựng cả ngày lẫn đêm ở kiếp  ?
 
Ta cũng  từng như thế, bất kể   địa vị gì, bất kể là phụ họa hùa theo  bộc lộ chân tình thì cũng   ai thích .
 
Ta cùng Bùi Băng Lan giống như trời sinh  đối lập , hai chúng  đang tranh giành một phần yêu thích, một    thì   mất trắng.
 
Bây giờ nàng  đau khổ như thế, nhưng nếu như  kể cho nàng tất cả chuyện đời  thì nàng   phá lên ?
 
Bùi Băng Lan lau nước mắt, : “Trước    ghen tỵ với ngươi, ngươi xinh   cao quý, mà   sống trong cảnh nghèo hèn mười tám năm, ngay cả màu sắc của phỉ thúy cũng  nhận . Bây giờ cuối cùng cũng  phong hào công chúa, nhưng    hòa . Lần  hòa   chẳng khác gì  ch-ếc. Dù  thì đời  của  cũng sẽ  chôn vùi tại đây. Thẩm Chi Hoan,  là  dẫn ngươi  cùng nhé?”
 
“Bùi Băng Lan,  ngươi  nghĩ xem    những gì? Không nhắc đến  trong Bùi phủ, ít nhất thì phụ hoàng, mẫu hậu cùng ca ca đều thật lòng yêu thương ngươi. Do ngươi coi  như kẻ thù nên bại lộ bản chất thật  tổn thương họ. Ngươi   hưởng thụ vinh hoa phú quý 18 năm, nhưng chẳng  ngươi cũng hưởng thụ tình thương của phụ hoàng mẫu hậu 18 năm đó ?”