“Đúng rồi, hôm nay các ngươi về lại mặt đều mang theo cái gì, bọn chị bên này mang theo hai hộp sữa, hai thùng bánh quy, hai thùng bánh bông lan, cùng mười cân trứng gà, hai mươi cân thịt..."
Miệng cô ta nói không ngừng.
Mỗi lần nói ra một thứ, các xã viên vây xem đều lộ ra ánh mắt ngưỡng mộ.
Thật tốt mà, ở đây lúc con gái về lại mặt có ai mang theo nhiều đồ như vậy đâu!
Cố Nguyệt cũng vô cùng hưởng thụ loại ánh mắt được người ta tâng bốc lên này, chỉ cảm thấy cả người mình như muốn bay lên.
May mà trước khi kết hôn cô ta không nghe những lời nói bậy của Cố Nghiên, cái gì mà anh Kiến Minh sẽ bạo lực gia đình.
Quả thực làm người ta cười chết, đây là chuyện hoàn toàn không có hiểu không, ngược lại cô ta thấy Triệu Kiến Minh đối với mình vẫn rất tốt.
DTV
Đương nhiên, cô ta cũng vì việc này càng thêm coi Cố Nghiên là cái đinh trong mắt mình.
Cho nên cô ta cố ý không có ý tốt mà tiếp tục hỏi: “Em họ quà lại mặt của em đâu rồi? Em đã chuẩn bị gì rồi? Nói cho bọn chị biết đi!"
Nói xong, cô ta nhìn chằm chằm vào túi của bọn họ.
Trình Kính Tùng tự biết quà của bọn họ so ra kém hai người kia, lúc này ngón tay đều bởi vì ngượng ngùng cùng áy náy mà hơi run rẩy.
Hai đứa nhóc Mao Mao và Nhuyễn Nhuyễn thì ngay lập tức đỏ mặt, nước mắt đều muốn rơi xuống, không phải bởi vì bị người ta cố ý nhục mạ mà uất ức.
Mà vì áy náy trong nhà làm cho chị dâu mất mặt.
Nhưng Cố Nghiên lại không cảm thấy như vậy.
“Ồ, vậy bọn chị thật tuyệt vời, bọn em so ra kém các ngươi, cũng chỉ mang theo chút bột mì, rau dại và đường mạch nha."
Tố chất tâm lý của Cố Nghiên không ai sánh bằng, trực tiếp thoải mái, lại nhẹ nhàng trả lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-mot-doi-ga-cho-mot-chang-vang-chan-chinh/chuong-113.html.]
Bọn họ không phải chỉ muốn nghe cái này sao, vậy cô dứt khoát thoải mái nói cho bọn họ biết.
Bọn người Cố Nguyệt quả thật muốn nghe lời này, nhưng khi bọn họ không nhìn thấy một chút khó xử gì trên mặt Cố Nghiên, cảm giác vô cùng chờ mong trong lòng trong nháy mắt không còn.
Ngược lại còn cảm thấy tức giận.
Con người hèn hạ c.h.ế.t tiệt này rốt cuộc vì sao có thể duy trì sự bình tĩnh như vậy?
Đương nhiên Cố Nghiên bình tĩnh rồi, nghèo thì làm sao, không trộm không cướp, cô dựa vào cái gì mà cảm thấy khó chịu?
“Dù sao, hai người bọn chị cũng không phải không biết điều kiện nhà chồng của em không tốt lắm, cũng không biết bọn chị thấy có cái gì để hỏi, chẳng lẽ còn sợ bọn em so đo với chị hay sao.” Cố Nghiên bỗng nhiên lại cố ý trở lên quái đản.
Quả thực là đang ám chỉ với mọi người đối phương chính là cố ý đến làm cho bọn họ khó xử.
Lần này, thật sự có vẻ Cố Nguyệt bọn họ có chút hùng hổ bức người.
“Ai mà không biết cuộc sống của nhà họ Trình không dễ dàng gì, còn cố ý hỏi như vậy, đây không phải là làm cho người ta thêm ấm ức sao?” Các xã viên tới vây xem đều nhịn không được hừ nhẹ.
Điều này tất cả đều hiểu cả.
“Không thể không nói, Cổ Nguyệt thật đúng là quá quái dị mà."
“Chả thế thì sao, đây còn là chị em họ, cô ta cũng không nghĩ xem nếu như không phải Cố Nghiên người ta không thèm lấy Triệu Kiến Minh thì cô ta lấy gì mà đi khoe khoang cơ chứ?"
“Tôi, tôi không phải cố ý, tôi chỉ là tùy tiện hỏi một chút mà thôi” Cố Nguyệt không nghĩ tới cuộc sống vốn nên nổi bật của mình lại rơi vào kết quả bị mọi người giễu cợt, nhất thời vừa tức vừa giận.
Đồng thời cũng vô cùng nghi hoặc, con nhỏ hèn mọn Cố Nghiên này vì sao từ đoạn thời gian trước tính tình bắt đầu thay đổi nhiều như vậy?
“Nguyệt Nguyệt, em đừng tức giận, chúng ta đều biết em không có cố ý."
Thấy như vậy, Triệu Kiến Minh vội vàng dỗ dành cô ta, cố gắng giả dạng thành một người đàn ông phong độ lịch lãm.