Mặc dù kẹo ăn ngon, nhưng bọn họ bà nội giữ cho riêng ăn.
Cụ bà khỏi cố ý nghiêm mặt: “Bà nội cho thì cứ cầm lấy?
“Mau lấy .” Cố Nghiên thấy hai đứa nhóc còn đang giãy giụa, liền nhét kẹo tay bọn họ.
Lần , hai đứa nhóc mới nhận lấy: “Vậy, chúng cháu cảm ơn bà nội"
“Không cần cảm ơn, cần cảm ơn.” Bà nội lộ cái miệng của rụng một chiếc răng, bọn họ trong nhà.
Vào trong phòng, bà nội Cố sớm chuẩn xong các món ăn.
Mặc dù thịt cá, nhưng trứng gà chiên một bát lớn, thể cho cô ăn no.
Điều hiển nhiên là giữ là những lời của Cố Nghiên “cô thích ăn trứng”, giữ ở trong lòng.
Vậy nên cụ bà nỡ ăn một quả trứng già, âm thầm để dành nó, chờ đến ngày cô trở về nhà.
Cố Nghiên thể tâm tư của cụ bà, một cảm giác chua xót lập tức truyền từ n.g.ự.c đến chóp mũi.
cô dám , sợ bà nội lo lắng.
“Các cháu mau đến , đừng mất tự nhiên, ở nhà của bà nội thì cứ coi như nhà của các cháu. Cụ bà tủm tỉm sôi nổi bầu khí.
“Bà nội yên tâm, chúng cháu sẽ khách sáo với bà !” Cố Nghiên kìm nén cảm xúc, vì chọc cho cụ bà vui vẻ, liền lấy lòng tiếp lời.
“ đó bà nội, chúng cháu sẽ khách sáo . Trình Kính Tùng thêm, cố gắng chính giống như một bình thường, cần quá căng thẳng.
“Ôi chao, !"
Trong thời gian , bà nội Cố lấy bức ảnh duy nhất khi còn sống của ông nội Cố.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-mot-doi-ga-cho-mot-chang-vang-chan-chinh/chuong-116.html.]
“Ôi ông ơi, ông cháu gái của ông đem con rể của chúng trở về "
Ngón tay của của bà nội Cố run run khi vuốt ve gò má của ông, khóe mắt đỏ hoe, thanh âm nghẹn ngào nức no.
DTV
Mặc dù hai đứa con trai nuôi của nhà họ Cố khiến cho trái tim bà trở nên tan nát, nhưng cụ ông của bà giống như ba của bà , là sự tồn tại mà bà sẽ bao giờ quên.
Năm đó, khi gia đình của của bà còn rơi cảnh nghèo khó, ông việc ở gia đình bà như một ở đợ, mặc dù điểm gì kỳ lạ, nhưng thắng ở thực tại con .
Sau Nếu ông nguyện ý cưới bà , một đứa trẻ mồ côi như bà ở trong cảnh như sẽ .
Cũng chính vì ông đối xử với bà , cho nên dù là ông đến thế giới bên , bà vẫn như cũ giúp ông nuôi dạy con trai thật .
Mặc dù bây giờ bà cắt đứt quan hệ, nhưng bao giờ bà nhận là nhà họ Cố, bà vẫn luôn là một vợ cưới hỏi đàng hoàng của ông .
“Ông nội.” Cố Nghiên dẫn đầu lên.
Người đàn ông trung niên trong tấm ảnh khuôn mặt chữ Quốc, mặt mày ngay ngắn chỉnh tề, trông hòa nhã và chất phác.
Trước khi Cố Nghiên sinh thì ông nội mất, ấn tượng của cô đối với ông nội chỉ ở trong những lời kể của bà nội, và trong những cuộc trò chuyện phiếm của thôn làng.
Ông nội đối xử với bà nội.
Chỉ với một điểm , Cố Nghiên sẽ tôn trọng ông .
“A Nghiên, ông nội cháu nếu cháu kết hôn, chắc chắn ông sẽ hạnh phúc. Bà nội Cố hít một thật , đặt bức ảnh xuống.
Vừa , bà đối với ở trong ảnh oán giận: " Cái ông già phúc khí , ăn cơm cùng với cháu gái của ông"
“Bà nội, bà đừng buồn.” Cố Nghiên tiến lên an ủi cụ bà.
Cụ bà hừ một tiếng: “Bà mới buồn , hôm nay là ngày mà A Nghiên trở về nhà, bà nội vui vẻ còn kịp nữa.”