Rõ ràng hôm nay chính là ngày bọn họ trở về để khoe khoang, nhưng ai mà nghĩ , trở thành ngày hổ nhất của bọn họ!
Vì để chính mất mặt, Triệu Kiến Minh chỉ cắn răng nuốt nước bọt:” Bị ai đó xì , cũng chẳng chuyện gì, chỉ là bánh xe vô tình đè vật sắc nhọn, nên thủng mà thôi."
“Thật ?” Những xã viên tin lắm.
“Thật!” Cố Nguyệt và Triệu Kiến Minh vội vàng .
Cố Nhị Ni ở trong phòng lên tiếng, khinh thường bĩu môi.
“Nếu như , còn tìm ống bơm xe gì, mau nhấc nó lên xe lừa , kéo về huyện thành, nếu bánh xe mà hỏng thì bây giờ?” Cô ranh mãnh chớp chớp mắt, giả vờ ngây thơ đưa một ý tưởng ngu ngốc.
“ , đúng , hà tất di chuyển một chuyến ."
“Vừa vặn chúng đều ở đây, thể giúp nhấc xe máy lên xe lừa, bằng .... con đường mà bơm lên bơm xuống, tổn thương bánh xe nữa."
Tuy rằng đều âm dương quái khí, nhưng ở những năm vẫn đơn thuần, sôi nổi vén tay áo lên giúp đỡ.
Còn vội vàng mượn xe lừa.
Những âm thanh “ cần cần” của Triệu Kiến Minh lấn áp , trực tiếp chìm xuống.
Cuối cùng chỉ thể trơ mắt chiếc xe gắn máy yêu dấu của nhấc lên xe lừa, Cố Nguyệt cố gắng nhiều sự thật, nhưng đều Triệu Kiến Minh ngăn cản .
Nếu để cho vì thể diện mà dối, nó càng hổ hơn.
Bởi vì xe quá nặng, cho nên vợ chồng Triệu Kiến Minh chỉ thể bộ ở phía xe lừa.
Mỗi bước một bước, hai đều cảm giác bọn họ giống như con khỉ, xem bình luận.
“Có vẻ như chiếc xe cũng chẳng đến như . Không ít bật lên.
Mặc dù lời ít nhiều giống như ăn nho thì quả nho đó chua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-mot-doi-ga-cho-mot-chang-vang-chan-chinh/chuong-124.html.]
Đám Cố Nghiên tự nhiên cũng chuyện .
DTV
Bà nội Cố và hai đứa nhỏ quên cả trời đất.
“Trình Kính Tùng, theo em." Không Cố Nghiên nghĩ đến điều gì, ngước mắt về hướng đàn ông ở bên cạnh đang ngây ngô .
Nụ của rõ ràng khác với những khác, như thể nó sẽ xảy .
Lại nghĩ đến cuộc náo loạn gà ở đây, cho nên trong lòng của cố Nghiên đột nhiên một suy đoán.
“Chuyện , là đúng !” Cô với giọng khẳng định, ngẩng đầu đàn ông ở mặt.
Vợ chồng thì nên nghi ngờ lẫn , cho nên cô hỏi thẳng.
“Nghiên Nghiên...” Trình Kính Tùng ngờ rằng chính phát hiện nhanh như , lập tức gãi đầu, ngây ngô gật đầu: “Là , Nghiên Nghiên em thật thông minh"
“Mặc dù em và bà nội tìm cách gài bẫy , nhưng vẫn dạy cho một bài học, ai biểu giở trò bẩn với !” Khi Trình Kính Tùng chuyện, trong mắt lóe lên một tia tàn nhẫn.
Tuy rằng bình thường gây chuyện, nhưng đồng nghĩa là sẽ sợ chuyện phiền phức.
“Đồ ngốc, lắm. Cố Nghiên nhón chân lên, tủm tỉm vỗ vai .
Nếu khác bắt nạt, dĩ nhiên bắt nạt trở , dựa cái gì mà chịu đựng, ai mà là đầu tiên ?
Nhìn thấy vợ khen ngợi , Trình Kính Tùng đột nhiên nở một nụ ngây thơ, chỗ nào còn cái hung dữ , giống như một kẻ ngốc lớn.
“Chị A Nghiên, đội trưởng đại đội của chị đến tìm chị kìa!"
lúc , giọng trong trẻo của Cố Nhị Ni truyền đến.
“Tìm chị ?” Cố Nghiên sững .
Trình Kính Tùng cũng ngây ngẩn luôn.