Trước sự nghi ngờ của mọi người, Cố Nghiên giải thích: “Năm hào tăng thêm này là vì mọi người hoàn thành công việc trước thời hạn, thưởng cho mọi người"
“Đứa nhỏ này, cái này có gì mà thưởng đâu?” Thím Tiền dẫn đầu muốn trả lại cho cô năm hào.
Cô lập tức lùi người lại.
“Đừng đừng đừng” Cố Nghiên lập tức ngăn lại: “Đây đều là việc nên làm, ai bảo mọi người nhanh nhẹn như vậy, một chút cũng không làm cho cháu bị kéo dài công việc, cho nên mọi người cứ yên tâm cầm đi, hơn nữa sau này cháu còn tới tìm tới mọi người!"
DTV
Thấy cô kiên trì như vậy, mọi người cũng chỉ đành từ bỏ.
Trước khi đi, mọi người còn không quên nói: “Cái này, cũng không cần cháu tới tìm chúng ta, chúng ta sẽ chủ động tới tìm"
“Không phải thế sao."
Nhìn những khuôn mặt tươi cười đơn thuần này, Cố Nghiên cũng không tự chủ nở nụ cười, đáp lại: “Hoan nghênh hoan nghênh".
Sau khi nhìn họ rời đi, Cố Nghiên và Trình Kính Tùng tìm một chiếc xe lừa, rồi trực tiếp gửi đến chỗ quản lý Ngô.
Trước khi rời đi, Cố Nghiên quay lại nhìn tấm biển bên cạnh – “Nhà máy que cay Nghiên Tùng”.
Tuy còn là một xưởng nhỏ với đầy đủ thủ tục nhưng cô tin rằng mình sẽ sớm biến nơi đây thành một xưởng sản xuất lớn.
Sau khi giao những gói que cay, Cố Nghiên vốn nghĩ rằng có thể sẽ mất hai hoặc ba ngày để bán hết chúng, nhưng ai có thể ngờ rằng tất cả cửa hàng đều bán hết trong vòng chưa đầy nửa ngày.
Đương nhiên, ngoài độ ngon của que cay, chủ yếu vẫn là do sự kiện được ăn thử.
Vừa nghe nói có thể nếm thử miễn phí, sáng sớm đã có người xếp hàng trước cửa để ăn rồi.
Vốn dĩ mọi người nghĩ ăn xong thì bỏ chạy, nhưng ai ngờ que cay lại hấp dẫn như vậy, nếm thử một miếng chẳng những chưa đủ mà còn khơi dậy lòng tham của họ!
Hơn nữa, không cần dùng phiếu để mua, chỉ cần 1 hào là có thể mua được một gói que cay, nên thứ này lập tức trở thành đối tượng tranh giành của mọi người.
Chỉ là mỗi đại lý chỉ cung cấp tiếp thị có 20 30 gói, có nơi thậm chí chỉ có vài gói, ai không mua thì khỏi cần nói uể oải thế nào, đều hỏi bao giờ mới có hàng nữa.
Chuyện này nhanh chóng lan truyền đến các công xã, đến bây giờ mọi người nào còn châm chọc Cố Nghiên nữa, khi thấy cô đến ánh mắt còn lộ ra vẻ ngưỡng mộ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-mot-doi-ga-cho-mot-chang-vang-chan-chinh/chuong-140.html.]
“Người nhà họ Trình cũng thật lợi hại, làm được ra loại que cay rất được mọi người hoan nghênh"
“Nghe nói rằng cung không đủ cầu kìa, có người còn kêu gọi lấy hàng nhanh, bản thân muốn mua mấy chục gói."
“Cái này, kiếm được bao nhiêu tiền từ nó rồi!"
“Tôi còn nghe nói, vừa rồi có một cuộc gọi từ đại đội trong quận lỵ tới tìm Cố Nghiên, phỏng chứng là muốn thương lượng tiếp tục hợp tác."
Không thể không nói có người thông tin rất nhanh.
Người gọi là quản lý Ngô, đối phương quả thật tới để gia hạn hợp đồng.
“...Giỏi thật, giỏi thật, thật sự là quá giỏi!!” Khi quản lý Ngô gọi điện thoại tới để nói chuyện, cả người vẫn còn đang kích động không ngừng, cuối cùng trực tiếp mở lời: “Cô Cố, lần này tôi muốn 3000 gói!"
Nếu có thể bán chạy như vậy, anh ấy đương nhiên muốn mạnh tay tăng số lượng đặt hàng, đồng thời cố gắng tạo thu nhập cho đơn vị.
3000 túi!
Trực tiếp tăng gần mười lần so với trước đây.
Vậy là tròn 2400 tệ đó!
Ngay cả khi trừ chi phí thì cũng có thể kiếm được 1000 rồi.
Đây là số tiền rất lớn mà không có xã viên nào dành dụm được trong nhiều năm!
Nhưng Cố Nghiên chỉ cần có đơn hàng là có thể kiếm được tiền.
Giờ phút này, không nói đến hai cái bánh bao nhỏ ở bên cạnh Cố Nghiên, ngay cả một người đàn ông thô kệch như Trình Kính Tùng khi nghe được điều này cũng không khỏi sững sờ.
Nhưng Cố Nghiên vẫn bình tĩnh, như thể cô đã đoán trước được điều này từ lâu.
“Không thành vấn đề.” Cố Nghiên tự nhiên lập tức đồng ý, nhưng cô cũng có yêu cầu: “Chỉ là lần này, quản lý Ngô cần trả một nửa tiền đặt cọc.