Bà cụ cười càng ngày càng vui vẻ, chỉ cảm thấy những khổ sở mà trước đây trải qua là xứng đáng.
Lúc giúp bà cụ chuyển nhà, Cố Nghiên vô tình nhìn thấy Cố Nguyệt về nhà mẹ đẻ.
Nói đến cũng thật là trùng hợp, Cố Nguyệt cũng nhìn thấy cô.
Khi bốn con mắt nhìn nhau, thời gian như ngừng lại ngay lúc đó, im ắng yên tĩnh.
Không biết có phải là Cố Nghiên bị ảo giác hay không, cô phát hiện sắc mặt của Cô Nguyệt hình như so với trước đây kém hơn nhiều lắm, ngày hè như này, mà còn mặc quần dài áo dài, trên cổ cũng quấn một cái khăn lụa.
Nhưng Cổ Nguyệt rõ ràng là rất thích làm đẹp, mùa hè năm nào cũng đều mặc váy dài, vả lại chị ta rất sợ nóng, trước kia cô chưa bao giờ nhìn thấy chị ta mặc đồ dài vào mùa hè.
DTV
Nhưng hiện tại...
Có điều hình như Cố Nghiên rất nhanh nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt liền trầm xuống ngay tức thì.
Cái này sợ là đã bị bạo lực gia đình rồi cũng nên.
Cố Nguyệt nhìn thấy ánh mắt sắc bén tựa như đã nhìn thấu mọi việc đó của Cố Nghiên, lập tức dời đi ánh mắt lúng túng, theo bản năng đem khăn lụa trên cổ quấn chặt thêm chút, bước chân cũng bước nhanh hơn, giống như rất sợ bí mật bị bại lộ vậy.
Phản ứng thế kia, hoàn toàn giống hệt với Cố Nghiên ngày trước.
Lúc mới đầu, cô cũng rất sợ hãi bị người khác biết được những chuyện mất mặt đó, luôn luôn che che đậy đậy, nhìn thấy người liền trốn đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-ga-cho-mot-chang-vang-chan-chinh/chuong-150.html.]
Tâm tình Cố Nghiên đang tốt cũng cô cũng giảm đi không ít, cô có chút thương hại nhìn theo hình dáng cô gái đang bước vội để nhanh chóng rời khỏi, giống như là nhìn thấy dáng vẻ của bản thân trước đây, không nhịn được mà lắc lắc đầu.
Cố Nguyệt à Cố Nguyệt, cô cũng không phải là kẻ ngốc, chỉ hy vọng cô có thể sớm tỉnh ngộ, thoát khỏi bể khổ.
Đợi sau khi đi xa, Cố Nguyệt cuối cùng mới thở nhẹ ra một hơi, cô ta ngồi bệt xuống trên đống rơm sau người, run run rẩy rây vén ống tay áo lên, lộ ra một mảng vết sẹo trên cánh tay do tàn t.h.u.ố.c lá làm bỏng mà thành.
Bởi vì không có kịp thời xử lý, lại chỉ rắc một ít tro đốt từ cây thuốc ra, cho nên lúc này da thịt bầy nhầy tụ lại một chỗ.
Cái loại đau đớn đến thấu xương đó, cùng với cái mùi m.á.u thịt cháy khét, cho đến tận bây giờ Cố Nguyệt vẫn còn nhớ rõ ràng cảm giác đấy, cô ta run lẩy bà lẩy bẩy, trong mắt toàn là sợ sợ hãi tột độ.
Cô ta ôm chân thật chặt, vùi đầu thật sau vào giữa hai đầu gối, có lẽ muốn tìm lấy cho bản thân một cảm giác thật an toàn.
Mỗi khi nhớ lại những chuyện mà bản thân đã phải chịu đựng trong thời gian qua, nước mắt của cô ta lại không thể khống chế được mà trào ra như suối.
Chính bản thân cô ta cũng chẳng thể ngờ được rằng một người đàn ông lịch lãm phong độ như vậy, lại có thể tàn nhẫn hung ác đánh đập người phụ nữ như thế.
Từ sau cái ngày vào cửa, cũng không biết anh ta từ đâu mà kết giao với mấy cái người không nên thân, bắt đầu học đánh bài cá cược.
Sau khi thua tiền rồi, bắt đầu mắng nhiếc cô ta rồi đập vỡ bát đĩa đồ đạc, sau đó nữa thì biến thành đánh đập cô ta.
Anh ta bóp lấy cổ cô ta, sau đó ấn cô ta trên mặt đất tát cô ta một cái thật mạnh, làm cho cô ta không thể thở nổi mà ngất lịm đi, trước mắt rõ ràng vẫn là khuôn mặt quen thuộc như thế, bọn họ đã từng ở trên giường thủ thỉ những lời ngọt ngào tư mật, nhưng hiện tại ở trước mặt đối phương lại giống như dã thú ăn thịt người không nhả xương, hận đến mức muốn đem cô ta đánh c.h.ế.t mới hả giận.
“Đồ rẻ tiền kia, dạo gần đây ông mày nhìn thấy mày là phiền chết, ngay cả con trai cũng không sinh được cho ông, đúng là đồ bỏ đi.
“Đậu xanh rau má, xem ông có đánh c.h.ế.t mày không, nhất định là bởi vì cái loại rẻ tiền như mày cho nên ông mày mới thua tiền"