Vốn dĩ cô muốn mở quầy hàng lẩu cay trên toàn quốc. Nguyên liệu nấu nướng hay thịt viên thì đều từ nhà máy thực phẩm, hương vị đều là bí mật.
Còn các loại canh, nước súp cũng đều được biến tấu thành nước cốt lẩu, khiến cho người ăn không thể nào phân tích rõ được thành phần bí ẩn trong nó.
Như vậy cũng có nghĩa là những cửa hàng bên cạnh căn bản không thể nào sao chép được hương vị đặc trưng từ quán của cô.
Sau khi quầy hàng lẩu cay đầu tiên được khai trương, nó đã đạt được một kỷ lục hoàn hảo.
Những chi nhánh kế tiếp cũng như măng mọc sau mưa.
Nhưng Cố Nghiên cũng không quá sốt ruột, cô sợ bước chân quá dài, đến lúc đó quản lý không tốt, ngược lại sẽ bị hiệu quả ngược.
Hiện tại chuyện khiến Cố Nghiên sốt ruột chính là bệnh tình của Nhuyễn Nhuyễn.
Bệnh tim của cô bé tái phát ngày càng nhanh trong thời kỳ dậy thì, giờ đây đến thuốc cũng rất khó kiểm soát được.
Ban đầu cô bé không muốn cả nhà lo lắng nên vẫn luôn giấu giếm.
Mãi đến khi...
Đến một ngày, Nhuyễn Nhuyễn trực tiếp ngất đi ở trường học.
Sau khi Cố Nghiên với Trình Kính Tùng nhận được điện thoại, bọn họ vô cùng lo lắng, vội vàng bỏ lại công việc rồi chạy vào bệnh viện.
May là đã không còn nguy kịch, cô bé được được cứu kịp thời.
Này sẽ bác sĩ bản báo cáo kiểm tra, vẻ mặt u sầu lắc đầu: “...Hiện giờ phương pháp trị liệu đã không dùng được nữa, chỗ của chúng tôi không chữa được căn bệnh này, cho nên chúng tôi kiến nghị anh chị hãy đưa cô bé đến bệnh viện cấp trên, ở trên bệnh viện tỉnh có bác sĩ Mạnh, là chuyên gia trong lĩnh vực này, đây là danh thϊếp của ông ấy, đến lúc đó anh chị hãy liên hệ với ông ấy"
DTV
“Cảm ơn” Cố Nghiên nhận lấy.
“Không cần khách khí"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-mot-doi-ga-cho-mot-chang-vang-chan-chinh/chuong-168.html.]
Rời khỏi văn phòng bác sĩ, Cố Nghiên cùng Trình Kính Tùng lại quay lại phòng bệnh.
Cô bé nằm trên giường bệnh, sắc mặt trắng bệch, dáng người gầy gò mảnh khảnh, yếu đuối như một con mèo con.
Cố Nghiên trìu mến duỗi tay, xoa xoa đầu cô bé.
Đứa trẻ đáng thương, hiện giờ còn chưa đến mười tuổi nhưng đã phải chịu đủ loại tra tấn do bệnh tật.
Khoảng chừng nửa tiếng sau, cuối cùng Nhuyễn Nhuyễn cũng tỉnh lại.
Cô bé vừa mở mắt, liền phát hiện mình lại tới bệnh viện, anh trai với chị dâu đang ngồi bên cạnh.
“Em xin lỗi, anh chị, là em liên lụy đến anh chị.” Cô bé vừa mở miệng đã nói xin lỗi, nước mắt không ngừng rơi xuống, bàn tay nhỏ nắm chặt lấy mép chăn.
Từ nhỏ đến lớn, hình như cô bé vẫn luôn làm liên lụy đến mọi người trong nhà.
Có đôi khi cô bé chỉ hận bản thân không thể ngủ một giấc rồi c.h.ế.t đi, không bao giờ muốn tỉnh lại nữa.
Như vậy là xong chuyện, cô bé được giải thoát rồi, người nhà cô bé cũng nhẹ nhõm hơn.
“Đứa nhỏ ngốc, em xin lỗi cái gì, cái gì mà liên lụy với không liên lụy” Cố Nghiên vô cùng đau lòng, cô vội vàng ôm cô bé vào lòng, an ủi: “Nhuyễn Nhuyễn của chúng ta sẽ khỏe lên thôi."
Haizz, rõ ràng vẫn chỉ là một đứa chỉ non nớt, từng có cuộc sống cùng cực khốn khó nên đã khiến cô bé càng thêm hiểu chuyện, nhưng như vậy càng khiến người ta phải thương xót.
“Nhuyễn Nhuyễn, em không được nói bừa nữa, ngay mai anh sẽ đưa em lên tỉnh, chúng ta sẽ đi tìm chuyên gia để khám bệnh cho em, đến lúc đó chắc chắn em sẽ khỏe hơn” Trình Kính Tùng nói ngay sau cô, trong ánh mắt là sự kiên định chắc chắn.
“Tỉnh?” Nghe vậy, Nhuyễn Nhuyễn lập tức nhíu mày.
Đó chính là thành phố lớn đó, nếu như đi không biết là phải tốn bao nhiêu tiền nữa.
Hơn nữa anh chị lại bận rộn như vậy, nếu công việc bị chậm trễ vì cô bé, như vậy có thể sẽ không ổn.
“Anh cả, chị dâu, đi cũng không chắc sẽ tốt hơn, hay là thôi đi, chỉ cần ngày thường em ít hoạt động đi là được!” Cô bé cố gắng lộ ra nụ cười tươi, có ý đồ xóa tan đi suy nghĩ của bọn họ.