“Không được!” Nhưng Cố Nghiên cùng Trình Kính Tùng căn bản không hề bị lay động.
Mao Mao cũng như thế.
DTV
“Nhưng như vậy thì tốn rất nhiều tiền... Nhuyễn Nhuyễn rối rắm gãi gãi bàn tay nhỏ.
“Chuyện tiền nong không có liên quan đến con nít như em, hơn nữa đừng nói đến hiện tại nhà chúng ta có tiền, dù cho không có tiền, chỉ cần có thể giúp Nhuyễn Nhuyễn khỏe hơn, vây tiền thì có sao chứ?” Cố Nghiên nói.
“Tóm lại tiền ai cũng cần phải kiếm, tẩu tẩu chỉ muốn Nhuyễn Nhuyễn của chúng ta khỏe lên thôi."
“Nhuyễn Nhuyễn, chờ sau khi em khỏe rồi, đến khi em lớn sau đó kiếm tiền trả lại cho anh chị không phải là được rồi sao!"
“Vâng!!"
Cuối cùng cô bé cũng đồng ý.
“Vậy chúng ta thu dọn đồ đạc, ngày mai đi luôn. Cố Nghiên không muốn chậm trễ một phút một giây nào cả.
“Nghiên Nghiên, anh đưa Nhuyễn Nhuyễn đi là được rồi.” Trình Kính Tùng giữ chặt Cố Nghiên.
Anh giải thích: “Hiện giờ tạm thời xưởng sửa chữa của anh còn nhỏ, có Nhị Thuận với hai người nữa phụ giúp nữa anh nên cũng không thành vấn đề, nhưng nhà máy của em lớn như vậy, em đi sao được?"
Cố Nghiên nói: “Sao lại không được, nhà máy cũng không phải em rời đi mười ngày nửa tháng là không hoạt động được, nếu như vậy chắc mấy ông chủ kia cũng mệt c.h.ế.t đấy"
Tất cả trong nhà máy đều gọn gàng ngăn nắp, các chức vị đều có những người cô tin tưởng, đều có năng lực, chỉ cần làm theo đúng hợp đồng, hợp vệ sinh và giao hàng đúng hạn là được.
Cho nên hiện giờ ngoại trừ để ý đến việc mở thêm chi nhánh, những việc khác căn bản cô đều ủy quyền cho cấp dưới.
Nửa năm nay cũng đã hoạt động rất tốt.
Hiện giờ, rời đi nhiều nhất cũng chỉ gần một tháng, sẽ không có vấn đề gì cả.
“Hơn nữa, em cũng không yên tâm về hai người."
Trên tỉnh cách bọn họ hơn một ngàn km, ngồi tàu hỏa cũng phải ba ngày hai đêm mới tới.
Trên tàu nếu không chú ý, có khi cả người cả tiền đều mất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-mot-doi-ga-cho-mot-chang-vang-chan-chinh/chuong-169.html.]
Hơn nữa anh lại là đàn ông, còn dẫn theo một cô bé đi xa nhà, mặc dù là em gái ruột, nhưng dù sao cũng không thể nào tiện bằng có phụ nữ đi cùng.
Thấy cô kiên trì, Trình Kính Tùng đành phải gật gật đầu: “Vậy chúng ta cùng đi"
“Em cũng muốn đi!” Nghe vậy, Mao Mao cũng giơ lên tay.
“Không được."
“Em làm loạn cái gì"
Chỉ nghe Cố Nghiên cùng Trình Kính Tùng tức khắc nói không với cậu bé.
Mặc dù Mao Mao rất ngoan, nhưng đến lúc đó trên tàu hỏa loạn như vậy, bọn họ cũng không thể phân thân ra để chăm cho hai đứa nhỏ được.
Mao Mao:!!!
Sáng sớm hôm sau, Cố Nghiên với Trình Kính Tùng đưa Nhuyễn Nhuyễn tới ga tàu hỏa.
Tới tiễn họ còn có mấy người như bà nội Cố, Mao Mao với Nhị Ni.
“A Nghiên, Kính Tùng, ở bên ngoài hai đứa nhất định phải chú ý an toàn, nhớ không được để tiền lộ ra ngoài, trên xe này loại người gì cũng có đấy!” Nói đến về sau, bà cụ vội vàng hạ giọng, sợ khiến cho kẻ xấu nghe thấy.
Vốn dĩ bà cụ cũng muốn đi theo, dù sao bà ấy cũng từng đi theo ba mình đi khắp muôn nơi, cũng coi như có chút kiến thức.
Nhưng hôm nay chân cẳng lại không tiện, cho nên cuối cùng vẫn từ bỏ.
“Bà nội, bà yên tâm đi, cháu sẽ chăm sóc tốt cho Nghiên Nghiên với Nhuyễn Nhuyễn” Trình Kính Tùng vội vàng bảo đảm.
“Bà nội, bà lớn tuổi rồi cũng đừng lo lắng, chờ bọn cháu trở về là được.” Cố Nghiên cũng nói.
“Ừm! Thuận buồm xuôi gió!” Bà cụ với mọi người vội vàng vẫy tay với bọn họ, sụt xịt nhìn chiếc tàu hỏa màu xanh từ từ rời đi.
Mãi đi khi con tàu đã đi khuất bóng, ba người mới rời đi dưới sự hộ tống của bảo vệ trong xưởng.
Trong tận đáy lòng vẫn đang cầu nguyện cho bọn họ có thể bình an trở về.
Trên chiếc tàu hỏa màu xanh lục kiểu cũ náo nhiệt, tấp nập như một khu chợ bán thức ăn. Ngay cả gà vịt cũng đem lên.
“Đây là tàu hoả đó!” Nhuyễn Nhuyễn tò mò nhìn xung quanh.