Một khi Cố Nghiên trở thành tội phạm lao động cải tạo, mất mặt chết, Kiến Minh nhà cô ta sẽ không nhớ mãi không quên cô ả nữa!
Nhìn đường tỷ vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mắt, trong lòng Cố Nghiên tràn ngập phức tạp.
Vì một người đàn ông, cô ta đã muốn tới đ.â.m d.a.o vô cô.
Thật khiến người ta buồn lòng.
“Phi phi phi, gì mà lỡ như, không có lỡ, mạng người đâu ra!” Cố Nhị Ni sao có thể nghe xuôi được, tức giận cắn chặt môi dưới.
Người ngoài nghi ngờ đường tỷ thì thôi, nhưng rõ ràng các cô là người một nhà mà!
DTV
“Con cái nha đầu c.h.ế.t tiệt này, đến giờ còn nói giúp cô ta, con nhanh chạy qua đây cho mẹ!” Thím Cố vừa nghe thấy tin đã chạy tới, một phen túm Cố Nhị Ni kéo qua.
Trong lòng bà ta khỏi nói hối hận bao nhiêu!
Nếu sớm biết sẽ có sự tình này, nói bà ta cũng sẽ không tham về chút tiền công kia, đồng ý cho cô ấy và Cổ Nghiên ra ngoài nấu đồ ăn.
“Mẹ nói con này, chuyện lần này không liên quan đến con, đồ ăn đều một mình Cố Nghiên nấu, con không thể ôm lên người mình lung tung!” Như sợ xảy ra án mạng thật, thím Cố lập tức nghiêm khắc cảnh cáo.
Đừng trách bà ta không thích đứa con gái này, thực sự cô ấy không giống bà ta lắm, luôn bùng nổ chính nghĩa.
Đặc biệt còn thích che chở đứa người ngoài Cố Nghiên.
“Nhưng rõ ràng. Con cũng có giúp.
Thím Cố như biết cô ấy muốn nói gì, giọng nói đột nhiên cao lên: “Nếu con còn dám nói bậy, có tin mẹ tát con không?"
Vừa nói, bà ta vừa giơ tay như muốn tát cô ấy.
“Thím yên tâm, khi đó chỉ có mình cháu làm, cậu thanh niên đó thực sự vì ăn đồ ăn của cháu mà bị bệnh thật, tự cháu sẽ phụ trách tới cùng, không liên quan đến Nhị Ni” Cố Nghiên lập tức tiến lên ngăn bà ta lại, giọng điệu thề thốt.
Đến bây giờ Nhị Ni vẫn bảo vệ mình, tất nhiên hiện tại cô cũng muốn bảo vệ cô ấy.
“Này mới phải chứ.” Thấy nhà mình thoát ly sạch sẽ, lúc này thím nhỏ Cố mới hài lòng.
“Cô chắc chắn có thể chịu trách nhiệm?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-mot-doi-ga-cho-mot-chang-vang-chan-chinh/chuong-60.html.]
Ngay lúc này, mấy giọng nói tràn ngập tức giận truyền tới.
Cố Nghiên theo mọi người quay đầu lại, thấy mười mấy trai gái già trẻ đằng đằng tức giận xông tới.
Có lẽ là người nhà của vị thành niên kia.
“Cô cái đồ tiện nhân, hại c.h.ế.t con trai tôi!” Trong đó có bà lão, vừa thấy Cố Nghiên đã như thấy kẻ thù gϊếŧ cha, tròng mắt đỏ bừng.
“Rốt cuộc tình hình sao rồi?"
Nghe thế, mọi người nhanh chóng vểnh tai nghe.
“Mới nãy, con dâu tôi nhận được điện thoại của bệnh viện, nói lúc đưa đi con trai tôi đã hôn mê, tim cũng ngừng, tuy bác sĩ còn đang cấp cứu, nhưng sợ lành ít dữ nhiều!” Bà lão vỗ bắp đùi, kêu rên.
“Ngưng tim thì đâu thể cứu được nữa, lỡ cứu về được, nếu ngu ngu dại dại thì phải làm sao bây giờ!"
Bà ta vừa giậm chân vừa kêu khóc, nước miếng văng khắp nơi, ai không biết còn tưởng người đã không còn mạng.
“Không phải chứ, nghiêm trọng như vậy?” Mọi người nghe xong, không khỏi hít một hơi.
Ngưng tim?
“Sao có thể giả được!!” Bà lão thấy mọi người dám nghi ngờ bà ta, lại tức giận dậm chân.
“Bác sĩ kia có nói vì ăn đồ ăn Cổ Nghiên nấu mới dẫn đến không?” Có người không nhịn được xác nhận lại.
Nghe vậy, bà lão nhíu mày, chỉ bảo: “Khi đó con trai nhà tôi ngủ một giấc đến giữa trưa, đi thẳng đến tiệc đầy tháng, con dâu tôi nói hôm nay nó chỉ ăn đồ ăn của cô ta!"
Quả thật bác sĩ không nói câu này, nhưng nếu không phải vì đồ ăn của cô, còn có thể vì gì nữa?
“Thế nên chính cô làm hại nó!” Tóm lại bà lão chỉ nhận đúng điều này, hung tợn chỉ Cố Nghiên.
“Cô là hung thủ gϊếŧ người, nhanh bồi thường tiền đi!” Lại có người nói tiếp, cuối cùng cũng nói ra mục đích.
Lần đưa đi bệnh viện này, vừa cấp cứu đã nộp hai mươi tệ, nghe nói tiếp theo còn phải đóng hơn một trăm tệ nữa!
Bọn họ làm gì có!
Dù có thì dựa vào đâu họ phải chi!