Như thể vì quá vui sướng khi gặp Cố Nghiên, hai con gà hết con đến con chạy qua mổ Cô.
“Úi da!” Cố Nghiên vô thức lùi về một bước, thế mà đạp trúng , nếu Trình Kính Tùng kịp thời đỡ lấy thì cô ngã xuống nền đất.
Tuy rằng ngã xuống nền là bùn đất cũng đau gì mấy, nhưng ai vô duyên vô cớ ngã chứ?
“Cái lũ thối tha , phá vườn rau mụ già vất vả cực nhọc trồng thì cũng thôi , bây giờ còn sang đây mổ cháu gái , thực sự mấy con mắt gà của chúng mày mù hết cả . Thấy cháu gái suýt ngã, tim bà nội Cổ lộp cộp một tiếng, lập tức lấy quải trượng mắng xua gà.
“Xem hôm nay đánh c.h.ế.t tụi mi !"
Theo tiếng gào của bà nội Cố, đàn gà dọa sợ đến mức bay loạn xạ trong sân nhỏ.
Nếu ngoài ở đây, chắc chắn sẽ trợn tròn måt.
Phải bà cụ xem đám gà như bảo bối !
Cho dù rớt thêm vài cọng lông, bà cũng sẽ liên tục mấy ngày liền, đến mức lỗ tai xung quanh mọc kén luôn.
Còn bây giờ dáng vẻ như đang bằm chúng thành mảnh !
“Bà nội, cẩn thận một chút, nhanh đừng đánh nữa nào!” Cố Nghiên ở cạnh sợ bà lão đυ.ng ngã, bèn vội vã can ngăn: “Vả hai con gà đánh c.h.ế.t cũng sẽ tiếc lắm"
Thời buổi , những thôn quê đủ tiền để ăn thịt, chỉ mong mấy con gà mái già ở nhà thể mau đẻ thêm trứng.
Mặc dù bà nội Cố dừng , thế nhưng giọng điệu cực kỳ khí phách hùng hổ: “Có gì mà tiếc, đem nấu cho cô nhóc A Nghiên nhà chúng bồi bổ cơ thể"
“Không cần, cần bà nội, vẫn nên giữ để chúng đẻ thêm trứng ạ, cháu thích ăn trứng gà lắm” Cố Nghiên rõ bà cưng chiều đến thế nào, sợ rằng bà sẽ thật sự gϊếŧ gà, đầu cô sắp lắc thành trống bỏi luôn .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-mot-doi-ga-cho-mot-chang-vang-chan-chinh/chuong-70.html.]
“Vậy .” Bà bất đắc dĩ miễn cưỡng .
DTV
Bộ dạng , ai còn tưởng rằng là Cố Nghiên cho bà ăn gà nữa.
“Bà nội, cháu giúp bà bắt chúng thả trong chuồng” Thấy hai bà cháu thương lượng xong, Trình Kính Tùng vội vã lên tiếng.
Trong lúc , mắt vẫn cứ dán chặt hai con gà mù đang chạy tán loạn đó, như thể đang sợ chúng sẽ bổ nhào mổ Cố Nghiên .
Lúc nãy vì kịp thời bảo vệ cho Nghiên Nghiên, bây giờ sẽ giẫm lên vết xe đổ nữa.
“Được , bắt .” Dưới ánh mắt kiên trì của cháu gái, bà nội Cố chỉ thể ậm ừ gật đầu.
Đợi khi Trình Kính Tùng bắt xong, cũng lập tức trong nhà ngay, mà đó rửa tay sạch sẽ, trông giống như một học sinh tiểu học ngoan ngoãn ở bên ngoài, bộ dạng như thể nếu gọi , thì cũng sẽ xông .
Thậm chí đến cửa cũng gõ, như sợ sẽ phiền đến cuộc trò chuyện của hai bà cháu.
Cố Nghiên còn đang tự hỏi bắt đám gà lâu đến , kết quả vén rèm cửa lên thì...
Anh cũng khá lắm!
Người đàn ông thẳng trong gió, đôi tay to chắp đằng lưng, cho dù môi dần trở nên tím tái vì lạnh nhưng vẫn quy củ thẳng tắp như một cây bút.
“Anh cái đồ ngốc , còn mau đây, bên ngoài lạnh ?” Cô tức giận đau lòng trách cứ, trực tiếp vươn tay kéo trong phòng.
Trình Kính Tùng vẫn còn chút thận trọng dè dặt: “Anh thật sự... thể trong ư?"
Anh qua thoại bản, trong đó thiên kim tiểu thư thời xem trọng quy củ, sẽ cho phép ngoài đàn ông con trai phòng.
“Bây giờ là thời đại mới, cũng thể như nữa, vả bà nội em cũng nhiều quy tắc đến thế !” Nghe đến đây, bà nội Cố nhịn , đồng thời độ hài lòng của bà đối với ngày càng tăng.