Đứa trẻ này, thật đúng là thông minh, vừa nhìn là đã biết đã đáng để phó thác cả đời!
“Nghe thấy chưa, đồ ngốc!” Cố Nghiên hờn dỗi anh, sau lại đưa qua một cốc trà nóng: “Mau uống đi cho ấm người."
“À, cảm ơn, cảm ơn Nghiên Nghiên!” Trình Kính Tùng như thể thụ sủng nhược kinh, đến cả giọng cũng trở nên lắp bắp, vô cùng đắc chí cầm lấy cốc nước, anh cũng không nỡ uống hết, chỉ dám nhấp từng ngụm nhỏ.
Mặc dù chỉ là nước lã không thêm gì khác, nhưng cũng không biết tại sao, uống vào còn ngọt hơn cả mật, no đến mức tim gan đều đầy căng.
“Anh mau uống hết đi, uống hết rồi em lại rót tiếp cho anh. Cố Nghiên sao có thể không biết người đàn ông này đang vì điều gì, trên mặt cũng không nén khỏi từng rặng mây hồng, như một nụ hoa vừa chom no.
“Được được được, anh cảm ơn Nghiên Nghiên lần nữa nha.” Trình Kính Tùng giờ mới dám một ngụm uống hết.
Cố Nghiên lại rót tiếp cho anh thêm một ly nữa:”Nếu nói cảm ơn, phải là em nên cảm ơn anh mới đúng"
Đôi mắt cô đầy vẻ chân thành.
“Cảm ơn anh hết lần này đến lần khác bảo vệ em, cũng cảm ơn anh đã tình nguyện vĩnh viễn trở thành cảng tránh gió cho em, gặp được anh đã là may mắn nhất trong cả cuộc đời này, khiến em cảm thấy số phận mình thật ra cũng không bi thảm đến thế.”
Đương nhiên, mấy dòng tâm sự đầy ngượng ngùng thế này, Cố Nghiên cũng sẽ tự nhiên cảm thấy xấu hổ khi nói ra miệng.
Trình Kính Tùng lắc đầu: “Không, không, rõ ràng là anh muốn cảm ơn em. Để cho em biết, thì ra thế giới vẫn tươi đẹp đến mức này."
DTV
"Sắp thành vợ chồng son với nhau cả rồi, sao vẫn còn khách khí với nhau làm gì thế này?” Nhìn bọn họ cảm ơn qua lại, bà nội Cố không khỏi che môi cười trộm.
Tuy là Lý Chiêu Đệ không đồng ý mối hôn sự này, nhưng bà ấy là người đã tàn thành cả trăm nghìn lần.
Nghèo bây giờ đâu sợ gì, chỉ cần người đàn ông này thương bạn yêu bạn, lại vừa có lòng cầu tiến lẫn trách nhiệm, sao lại phải sầu lo cuộc sống sau này phải trải qua thế nào, hơn nữa sau này chắc chắn tương lai còn thay đổi nhiều, vậy bây giờ sao lại phải lo lắng vì chưa kiếm ra được tiền?
Không thể không nói, người đọc qua nhiều sách như bà nội, khứu giác vẫn rất nhạy cảm.
Cố Nghiên đỏ mặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-mot-doi-ga-cho-mot-chang-vang-chan-chinh/chuong-71.html.]
Trình Kính Tùng mặt càng đỏ hơn, đến cả cổ cũng đỏ theo.
“Không phải chứ, thế này thì trái với lẽ thường quá"
Bà lão nhìn bộ dạng hai người hận không thể chui xuống gầm bàn mà trốn, cười đến nghiêng ngả thích ý.
“Bà nội!” Lần này thì đến cổ của Cố Nghiên cũng đỏ theo.
“Được rồi, được rồi, ta không trêu hai đứa nữa."
Bà nội Cố sợ cháu gái nhà mình sẽ xấu hổ đến phát khóc, vội nhịn cười, họ khan hai tiếng liền trở lại chuyện chính: “Vậy chúng ta nói chi tiết hơn đi vậy"
"Chi tiết gì ạ?” Nghe bà cụ nói thế, cả Cố Nghiên lẫn Trình Kính Tùng đều sững sờ.
Bà nội đảo mắt:”Sao, lẽ nào hai đứa không muốn thành thân nữa?"
“Tất nhiên là không ạ!"
Cố Nghiên và Trình Kính Tùng gấp gáp, hai người đồng thanh kêu lên, cuối cùng cũng hiểu bà nội đang ám chỉ điều gì.
Sau khi nói xong, hai người mới nhận ra đối phương lo lắng đến thế nào, lập tức lại đỏ mặt.
“Xem ra bà già này phải giúp hai đứa chọn ngày sớm, nếu không lại phạm phải bệnh tương tự thì thế nào mới tốt đây!” Thấy vậy, bà ấy cười ha hả trêu chọc, tiếp đó mở cuốn lịch trên bàn ra.
Cố Nghiên lẫn Trình Kính Tùng chỉ hận không thể tìm thấy vết nứt nào đó trên đất rồi chui vào trong đó luôn.
Bà nội này, gì bà ấy cũng biết cả!
“Vậy thì cứ định là đầu tháng sau đi” Bà nội Cố vừa nói vừa đóng quyển lịch, bây giờ chỉ còn mười ngày nữa là đến đầu tháng, nếu có thể chính bà ấy cũng không muốn nó sẽ đến nhanh đến thế, nhưng cháu gái sốt ruột thì biết làm sao.
“Hai đứa thấy như thế nào?” Bà ấy lại hỏi.