Anh thậm chí còn dám chớp mắt, sợ rằng đây chỉ là một giấc mơ ngọt ngào, đến khi tỉnh dậy sẽ tiêu tan mất.
"Dạ."
Thẳng đến khi Cố Nghiên gật đầu, đưa tay cô cho , nắm lấy bàn tay mềm mại đến vô cùng , mới cảm thấy mấy phần chân thực.
Bàn tay to bọc kín tay cô, bước chân phấn khởi nhưng cứng đờ dẫn cô bước ngoài.
Cố Nghiên đương nhiên thể cảm nhận rõ ràng từng trận run rẩy của do kích động mà nên.
Thật là một ngốc mà!
“A Nghiên!” Thấy cô sắp tới cửa, Cố phu nhân rốt cuộc nhịn kêu lên, những giọt nước mắt luyến tiếc rơi rớt từng hạt.
Trái tim Cố Nghiên đột nhiên đau nhói.
Cô đầu:"Bà nội, A Nghiên yêu bà"
“Bà nội cũng yêu cháu"
Bà cụ cũng hiếm khi sến sẩm đến .
Nhìn tình cảnh như thế , Trình Kính Tùng cạnh trông vẻ thừa thãi.
Đợi Cố Nghiên bước khỏi ngưỡng cửa, bà cụ cũng nhịn nổi nữa, trốn trong phòng khác thật lâu.
Cháu gái bà đả gả cho !
Gả !
Cố Nghiên lên xe đẩy, mặt cũng đầy nước mắt “Nghiên Nghiên, em lau mặt , đừng nữa nhé.” Trình Kính Tùng xem cô như một đứa trẻ mà dỗ.
Anh lấy nước nóng trong ấm đun đổ lên chiếc khăn, khi vắt khô thì đưa cho cô.
Không thể , thật sự quá cẩn thận.
“Thật sự mà, đợi ngày mai chúng về thăm bà nội . Trình Kính Tùng tiếp tục .
"Anh đồ ngốc !" Cố Nghiên nhất thời dở dở .
Có ai gả chồng về nhà đẻ, khác thể chết.
Thấy cô cuối cùng cũng chịu , trái tim Trình Kính Tùng cũng trở nên nhẹ nhàng, mở miệng :”Nghiên Nghiên, em vững nhé, kéo xe đây."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-mot-doi-ga-cho-mot-chang-vang-chan-chinh/chuong-77.html.]
“Anh kéo ."
Xe đẩy thật khá kềnh càng nặng nề, nhưng Trình Kính Tùng cứ như phí chút công sức gì, đè tay vịn của hai bên, dễ dàng kéo xe lên.
Cũng trùng hợp, Triệu Kiến Minh bên cũng mang theo cô dâu của ngoài, hai nhóm cứ thế chạm mặt giữa đường.
Một bên tân lang, cưỡi một chiếc mô tô lẫm liệt.
Còn bên tân lang , đang kéo một chiếc xe đẩy đơn giản cũ mèm.
Một bên tân nương mặc một chiếc váy cưới màu hồng, trang điểm tươi tắn rạng rỡ, đeo chiếc đồng hồ trăm tệ.
Còn tân nương còn mặc một chiếc áo cũ mèm một nửa, mặt chút phấn son, và một chiếc vòng trắng bạc.
Xa hoa và nghèo khốn, ở đây hình thành sự tương phản rõ ràng.
Bầu khí sôi nổi ban đầu, vì cuộc chạm trán trở nên cứng nhắc.
“Nhìn độ phô trương của Trương gia , Cố Nghiên thật sự xem mắt cá thành trân châu !"
DTV
“Còn nữa , đáng tiếc đáng tiếc.
“Tuổi còn trẻ mà mắt vấn đề .
Nghe những lời thì thầm to nhỏ của những xung quanh, Triệu Kiến Minh khỏi phổng mũi tự hào đến độ nào.
Tất cả sự khoe mẽ phô trương của lớn như , còn là vì nghiền nát Cố Nghiên !
Hắn cho cô , thằng nhóc nghèo đó cho dù gì chăng nữa cũng sẽ bằng bản Triệu Kiến Minh .
Hắn Cố Nghiên hối hận vì từ chối hǎn!
“Em họ , chúc mừng em gả cho thằng nhóc nghèo , cuộc sống gì khó khăn, thể sang tìm chị giúp đỡ đó!” Cố Nguyệt vờ vĩnh lên tiếng.
“Chị chắc hẳn đang lạnh lắm” Cố Nghiên đột nhiên hỏi một đằng trả lời một nẻo.
Bởi vì lời nhắc nhở của cô, đang vây xung quanh ngay lập tức nhận Cổ Nguyệt đang mặc ít đến bao nhiêu.
Chỉ một váy cưới màu hồng và một áo choàng đỏ.
Này chỉ cần xe moto kéo gió, thi sẽ lạnh đến nỗi kêu lên.
Mà ở phía bên Cố Nghiên, Trình Kính Tùng chỉ chất đống rơm dày thành cụm lên xe, mà còn thêm cả một chiếc chăn bông dày.