Ninh Hương cố ý phủi phủi lên quần áo : “Vậy ? Đối với từ khi rời khỏi nhà các , ăn cơm cũng ngon miệng, ngủ cũng ngon giấc hơn, mỗi ngày trôi qua vô cùng . Các cũng tay nghề của , ai da, mỗi ngày đều cho một bàn đầy đồ ăn, ăn từng miếng một, còn nào cướp của , thoải mái vô cùng...”
Mặt Giang Ngạn cùng Giang Nguyên tái , rõ ràng là tức giận đến mức đánh , kết quả thấy đồ ăn là miệng đầy nước miếng. Nhiều đến mức chảy cả khóe miệng, hai cùng nuốt xuống.
Ninh Hương hai thằng nhóc như , tiếp tục khích thêm : “Thèm hả? Đáng tiếc là các còn hưởng lộc ăn nữa.”
Giang Ngạn nắm c.h.ặ.t t.a.y trừng trừng mắt, tức giận giống như con nghé con: “Cha sẽ mang kế mới trở về, Ninh Hương cô chờ xem, kế mới chắc chắn hơn cô, là thành phố.”
Người thành phố hầu hạ cả một nhà các ?
Ninh Hương lạnh: “Được, sẽ chờ.”
Giang sơn dễ đổi, cô tin loại đàn ông như Giang Kiến Hải thể lấy một phụ nữ thành phố học thức, hiểu lễ phép sống hạnh phúc một đời. Hôn nhân khác tình yêu, chỉ cần kết hôn và chung sống, tất cả đức hạnh của Giang Kiến Hải sẽ bộc lộ hết, gần như phụ nữ nào thể chịu đựng việc coi là hoàng đế.
Không chuyện vợ mới mà Giang Kiến Hải đổi tính cách của đến 180 độ . Tính cách của trưởng thành thể dễ dàng đổi như , huống hồ lớn tuổi, tư tưởng càng bảo thủ dễ đổi.
Ninh Hương cũng tin, vận mệnh đời của Giang Kiến Hải như , thể tìm một ngốc nghếch giống cô kiếp , chịu cực khổ, mệt mỏi dành cả đời để hầu hạ cả nhà bọn họ.
Con gái nông thôn chịu nổi uất ức , càng đến con gái ở thành phố, con gái thành phố tất cả đều chữ, càng ngốc nghếch. Không cần khác, chỉ cần Ninh Lan nhà cô thể chữ nổi, cách đấu tranh cho quyền lợi của .
Giang Ngạn mặt Ninh Hương, thằng bé phát hiện thể oai mặt Ninh Hương, Ninh Hương còn giống mặc thằng bé bắt nạt.
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-100.html.]
Biết rõ chiếm chút lợi ích nào, thằng bé cũng mất mặt nữa, nắm cánh tay Giang Nguyên xoay rời . Mặt thằng bé đen xì, giống như thể phát nổ.
Vương Lệ Trân ở bên cạnh chuyện, đợi Gang Nguyên và Giang Ngạn mới : “Đằng là hai đứa con riêng ?”
Ninh Hương đầu Vương Lệ Trân, ánh mắt lập tức trở nên dịu dàng: “.”
Vương Lệ Trân : “Bà cũng xem như là tận mắt chứng kiến, ác ý của cháu với mấy đó lớn, tám mươi phần trăm là vì tính cách đây của cháu yếu đuối, bắt nạt cháu dễ dàng. Bọn họ chồng của con thành phố đưa vợ mới về, thật giả ?”
Ninh Hương vòng tay lên tiếp về phía , giọng điệu bình thản: “Ai cần , vẫn luôn nghĩ sẽ tìm một cô gái thành phố học thức, văn hóa, lẽ thực sự hoa mắt mới để cho tìm .”
Vương Lệ Trân : “Ai da, đầu óc vấn đề , một cô gái thành phố học thức, thể vội vàng trở thành kế của ba đứa trẻ hả? Ba đứa trẻ , thật sự qua cảm thấy khó phục vụ, hung dữ.”
Ninh Hương cùng với Vương Lệ Trân mua xong pháo, bộ hết đoạn đường còn , tâm trạng vui vẻ về nhà. Trên đường về trong tay đầy túi lớn túi bé các thứ linh tinh, tất cả đều là đồ chuẩn cho năm mới.
Một sinh hoạt, bình thường chi tiêu ít, cho nên thể tiết kiệm ít tiền, đến ngày Tết thể mua nhiều đồ hơn một chút. Không cần tiết kiệm tiền ăn uống cho khác, tự nhiên bản cũng trở nên tự do thoải mái.
Bình thường Vương Lệ Trân trồng ít rau dưa và hoa quả, còn gà mái đẻ để lấy trứng, thể mang bán lấy tiền mua đồ dùng cần thiết cho nhà cửa. Hàng năm bà cũng dẫn đầu đội sản xuất lấy heo về nuôi, đến cuối năm bán heo lấy tiền, cho nên khi giao tiền cho đội sản xuất, cũng còn dư một ít.
Tiền dư trong tay bà nhiều lắm nhưng cũng đủ dùng cho ngày Tết.
Tuy Ninh Hương nuôi heo nuôi gà, cũng trồng rau dưa và trái cây để bán, nhưng hơn bốn tháng nay cô chăm chỉ thêu thùa để kiếm sống, kiếm nhiều tiền hơn , tiền trong tay cô tích góp ít.