Lưu Doanh và Giang Kiến Hải đặt hành lý xong xuôi liền từ trong nhà , Lý Quế Mai sắp xếp bữa cơm tối đặt chiếc bàn dài chữ L.
Giang Ngạn, Giang Nguyên và Giang Hân sớm bàn, đợi hai họ xuống thì cả nhà cùng cầm đũa lên ăn cơm.
Lưu Doanh giữ chặt đôi đũa, cơm trắng trong chén và những món ăn kỳ lạ bàn, lướt qua đầu móng tay trông vẻ bám đầy bùn đất, bỗng chốc cảm thấy buồn nôn, hề bỏ miệng một miếng cơm thức ăn nào cả.
Thế mà Lý Quế Mai còn khách sáo, bà dùng khẩu âm mang giọng phổ thông gọi cô : “Mau ăn nào.”
Lưu Doanh miễn cưỡng nhếch môi một cái và khẽ hít một thật sâu, cô cầm đũa lên gắp một miếng cơm bỏ trong miệng, thức ăn cũng gắp vài đũa, tất cả đều bỏ miệng và cố nén cảm giác kinh tởm nuốt ực xuống.
Sau đó cô ăn xong vài đũa liền thật sự chịu nổi nữa, cơ thể cũng chịu nổi lập tức nôn hết.
Cơn buồn nôn của cô , khí bàn ăn bỗng chốc cứng đờ.
Ngược Lý Quế Mai nghĩ ngợi quá nhiều, bà liền mở miệng : “A thị ?”
Giang Ngạn bên cạnh nhanh chóng lên tiếng phiên dịch: “Bà nội hỏi dì thai .”
Vân Mộng Hạ Vũ
Lưu Doanh nghệt mặt , vội vàng xua xua tay: “Xin , thức ăn ngọt quá, con thật sự ăn quen lắm.”
Dường như món ăn nào cũng bỏ đường, vả kiểu bỏ một ít để nêm nếm mà vị ngọt nồng, chỉ là trái một miếng một miếng, miệng là mùi vị mặn ngọt lẫn lộn, mùi vị hết sức kỳ lạ, thật sự là cách nào chấp nhận .
Vả cô bởi vì sự phản đối của ‘cha ', mới kết hôn với Giang Kiến Hải bao lâu thì thể chứ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-104.html.]
Tất nhiên cái nguyên nhân chủ yếu nhất khiến cô buồn nôn chính là đôi bàn tay trông vẻ dơ bẩn của Lý Quế Mai, cái thật sự ảnh hưởng đến hứng thú ăn uống.
Lý Quế Mai cô như thế liền ý định dậy xào thêm mấy món ăn, bà chỉ : “Ở nơi của đường là , con nhập gia tùy tục, thức ăn ở chỗ đa phần đều là nêm ngọt cả.”
Lưu Doanh cũng hiểu bà đang cái gì, dù cũng chỉ đang lẩm ba lẩm bẩm thôi, cô chỉ chau mày Giang Kiến Hải và với Giang Kiến Hải: “Em thật sự ăn quen, là em ăn nữa, ăn .”
Giang Kiến Hải để cô mà chỉ : “Khó khăn lắm mới nấu đấy, hôm nay em đến nên mới cố tình những món đấy...”
Nói bắt đầu đưa ánh mắt, ý nghĩa tất nhiên là rõ ràng... cực khổ nấu cho cô những món , cô thể mất mặt bà , khẩu vị kỳ lạ nhưng cũng ăn.
, món ăn do Lý Quế Mai nấu khiến Lưu Doanh khó lòng nuốt trôi, ngoại trừ móng tay sạch sẽ và bỏ đường thì vốn dĩ cơm bà nấu cũng khó ăn, gia vị cũng bỏ lung tung tùy hứng, những thứ như lửa nấu càng thể nắm bắt .
Khi Giang Kiến Hải và Lưu Doanh đang chuyện thì Lý Quế Mai cứ chằm chằm Lưu Doanh, ánh mắt thiện chút nào cả mà ý dằn mặt, dường như ...gái thành phố thì thế nào chứ, con trai của cũng trị đấy thôi.
Đến nhà của vợ, mặc kệ cô là thành phố nông thôn, bổn phận của vợ vẫn tuân thủ.
Không thể bởi vì cô là trong thành phố thì và chồng chiều chuộng cô nhé, cái quy tắc , cũng cái đạo lý .
Lưu Doanh và Lý Quế Mai một cái hướng ánh mắt xuống hít một thật sâu, tự với bản ...bình tĩnh nào, so với cuộc sống hạnh phúc thì những chuyện nhỏ nhặt là cái gì chứ, ăn thì ăn, dù cũng ăn c.h.ế.t .
Hít một thật sâu, cô cầm chặt đôi đũa gắp miếng cơm và nhét trong miệng một miếng thật lớn.
Cô gả cho Giang Kiến Hải, lẽ cũng bởi vì tình yêu gì cả mà chỉ đơn giản bởi vì tìm kiếm cho một phiếu cơm dài hạn mà thôi, thỏa mãn lý tưởng cuộc sống chỉ yên trong chiến thắng, trải qua cuộc sống sóng gió bảo bùng khiến ngưỡng mộ.
Bây giờ cô là phu nhân xưởng trưởng đủ khiến nhiều kính trọng cô , ngưỡng mộ cô , ba đứa nhóc Giang Ngạn, Giang Nguyên và Giang Hân vẫn tương lai rộng mở, cô là nữ chủ nhân trong cái gia đình , càng khiến ngưỡng mộ và ngước cái cuộc sống .