Giang Kiến Hải Giang Ngạn Giang Nguyên đánh thức, trong mơ hồ ngẩng đầu lên, nhưng chỉ mê man trong hai ba giây liền lập tức vén chăn lên dậy, rửa mặt qua quýt trở về phòng xách hành lý mà hôm qua thu dọn xong trực tiếp lên đường.
Trước khi chỉ lên tiếng chào hỏi với Lý Quế Mai, là về nguyên đơn vị trình diện, gần đây là thời kỳ trọng yếu mà thăng lên chức xưởng trưởng nên thể để xảy sai sót gì. Đi gọi là vội vàng, đến điểm tâm cũng ăn, càng để cho Lưu Doanh .
Lưu Doanh bởi vì tối hôm qua cãi với Giang Kiến Hải, Giang Kiến Hải lạnh nhạt ở trong phòng, sự nóng nảy trong lòng cô kiềm chế cho nên cô bực bội đến nửa đêm cũng ngủ. Đến lúc rạng sáng vô cùng buồn ngủ mới chịu ngủ, vì thế đương nhiên là buổi sáng thức dậy trễ.
Lúc tỉnh vẫn còn mơ màng một hồi lâu, đó đột nhiên ý thức điều gì, cô vội xuống giường, mang giày ngoài tìm trong ngoài nhà một vòng. Sau đó ngoài dự đoán một câu từ trong miệng Lý Quế Mai: “Kiến Hải nó , sắp thăng chức xưởng trưởng chính, cô đừng tìm nó nữa.”
Xác định Giang Kiến Hải đúng là tự bỏ chạy mà vứt bỏ cô , đến cả lên tiếng chào hỏi cũng chào với cô , chỉ trong khoảnh khắc, ngòi nổ trong lòng Lưu Doanh nháy mắt nhóm lửa, nắm lấy ngón tay bùng phát, thậm chí cầm đao chặt thứ gì đó.
cô cũng phát cơn giận lên Lý Quế Mai mà là về phòng xuống bên cạnh giường, n.g.ự.c phập phồng thở mạnh lấy , đó phát giận lâu lâu, giống như đang chuẩn bùng nổ cũng giống đang nuốt cơn giận.
Tối hôm qua cũng bởi vì chuyện cô nhắc đến việc đến thành phố với Giang Kiến Hải nên Giang Kiến Hải mới cãi một trận với cô , cãi xong liền khỏi phòng. Bỏ mặc cô một đêm còn , hôm nay mới sáng sớm chạy , rõ ràng là sợ cô thức dậy cho , cho nên cũng để Lý Quế Mai gọi cô dậy. Mấy ngày , Lý Quế Mai để cô ngủ nướng đến lúc mới rời giường. Buổi sáng gà gáy bao lâu là bà liền cố ý ho khan ở ngoài cửa sổ phòng bọn họ, cho cô và Giang Kiến Hải tỉnh giấc thì dừng.
Giang Kiến Hải đánh thức, lật ngủ tiếp, ngoài miệng bảo cô : “Em giúp nấu cơm .”
Lưu Doanh nén giận mỗi ngày, lúc cùng Lý Quế Mai việc còn bà bô bô, chỉ cần Lý Quế Mai biểu lộ giọng điệu quá đáng thì cô vẫn sẽ nhẫn nhịn. Qua nửa ngày thì nhịn , liền kéo cao giọng lớn tiếng giảng đạo lý với bà , cũng chính là cãi .
Bởi vì ở cùng mấy ngày , Lý Quế Mai đôi khi chuyện cũng sẽ cố ý lệch một chút tiếng phổ thông, mặc dù vô cùng đúng tiêu chuẩn nhưng Lưu Doanh thể một ít ý tứ, đại khái là gì mà ——
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-118.html.]
“Có thể gả cho con trai là phúc tu tám đời của con , con cần hầu hạ nó cho .”
“Mỗi sáng con thức sớm một chút, cơm xong thì chờ nó dậy ăn, đừng lười biếng.”
“Con trai là xưởng trưởng lớn, công việc mệt mỏi, kiếm tiền nuôi con, con săn sóc trong nhà cho , đừng tạo thêm gánh nặng cho nó.”
Vân Mộng Hạ Vũ
......
Vốn dĩ cuộc sống trong hôn nhân tưởng tượng của Lưu Doanh như thế , cô còn tưởng Giang Kiến Hải sẽ chuyện gì cũng theo ý cô .
Giang Kiến Hải thích nguyên nữ chính A Hương cho nên mới cần A Hương dùng sự kiên nhẫn và hiền lành để cảm hóa , để tiếp nhận vợ nhà quê . Mà Giang Kiến Hải thích vợ thành thị như cô , khi cưới hẳn là chiều chuộng cô mới đúng.
hiện thực thì, đừng chiều chuộng lời cô , chẳng những mà mỗi ngày còn âm thầm giúp chèn ép cô . Cái gì cũng là đúng, cái gì cũng là dễ dàng gì, dù là hà khắc đạo lý, cuối cùng luôn hai câu vạn năng—— Bà là ruột !
“Bà dễ dàng gì nuôi lớn như thế !”
Hiện tại càng giỏi hơn, trực tiếp bỏ mặc coi ở nông thôn còn thì bỏ . Cô mới kết hôn với mấy ngày mà bỏ cô ở nông thôn hầu hạ và ba đứa con quan hệ m.á.u mủ, chính thì như chối bỏ trách nhiệm rời .
Cô nhớ trong nguyên tác, Giang Kiến Hải cũng là kết hôn xong liền bỏ nữ chính ở nông thôn, thì nơi khác khảo sát học tập, một năm cũng trở về mấy . Cô tưởng rằng là Giang Kiến Hải thích nữ chính lúc nên mới như , hoá đổi thành cô cũng giống như .