Giang Kiến Hải mang hai con mắt thâm quầng, hít sâu một , thấp giọng giải thích: “Mẹ, ở bên đó hiện tại quá bận rộn, thực sự thiếu , mỗi ngày con đều ăn cơm ngon nên định để Lưu Doanh qua chăm sóc con một chút. Hôm nay con một chuyến đến nhà chị hai, nhà chị gần nhà , việc gì thì để chị tới thăm một chút, con cũng sẽ định kỳ trở về, việc thì gọi điện thoại đến công xưởng con.”
Lý Quế Mai xong cúi đầu xuống, nắm đũa chậm rãi và cơm, trong lòng vô thức ấm ức. Thật lâu , bà về phía Giang Kiến Hải hỏi: “Vậy A Ngạn A Nguyên và A Hân thì ?”
Lúc thấy vấn đề , ba đứa Giang Ngạn cũng lên tinh thần, đều chằm chằm Giang Kiến Hải.
Giang Kiến Hải còn lên tiếng, Lưu Doanh tiếp: “Cùng dẫn , học bạ cũng chuyển đến luôn, thì học trong thành. Giang Ngạn Giang Nguyên và Giang Hân đều thông minh, đến thành học hành sẽ triển vọng lớn.”
Lời thốt xong, ba đứa trẻ Giang Ngạn lập tức trở nên vui vẻ, mừng khấp khởi.
Mà Lý Quế Mai Lưu Doanh liền ấm ức, bà gắp một ngụm cơm bỏ miệng, nhai một hồi lâu mới nuốt xuống : “Các con thì , chỉ là bà chồng khiến khác chán ghét, cần với .”
Giang Kiến Hải lời liền chịu , há mồm chuyện Lưu Doanh đưa tay ngăn trở, thế là một nén ở trong lòng, nhả mà nuốt thì trôi.
Qua hôm , Giang Kiến Hải dẫn theo Lưu Doanh và ba đứa con, cùng với mấy túi hành lý, thuyền xuất phát thành phố Tô. Sau khi xuất phát, Lưu Doanh và ba đứa nhỏ ở thuyền đều vui vẻ, mà Giang Kiến Hải thì một mực tối sầm mặt nửa câu.
Anh thuyền nước sông lay động, trong lòng kìm nén phát cơn giận , trong đầu vô thức lục nhiều cảnh tượng của kiếp —— Mẹ hiền con hiếu, con trai con gái chịu thua kém, vui vẻ phát đạt, chân thật như , nhưng thoáng như một giấc mơ .
***Mà khi Giang Kiến Hải dẫn Lưu Doanh và ba đứa nhỏ , Lý Quế Mai ở nhà tới tìm mấy bạn của bà , miết lấy khăn tay lau nước mắt nước mũi mà , mắng Lưu Doanh là con hồ ly tinh ngàn năm, cướp con của bà .
Bà căn bản quan trọng Lưu Doanh , Lưu Doanh ở nông thôn đối với bà mà thực sự cũng gì , mỗi ngày đều thể chọc bà tức gần chết, còn cho bà gì cô , nhưng bà tiếp nhận chuyện con trai bà dẫn cô .
Hơn nữa cho đến khi , con trai bà cũng hỏi bà một câu: “Mẹ, là cùng chúng con ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-130.html.]
Con trai bà khẳng định vấn đề, đều là con hồ ly tinh !
Nghe bà một trận, bà cụ nào lên tiếng câu: “Ai, bà bây giờ điểm của A Hương ?”
Lý Quế Mai như thế thì sững sờ, đó chợt vỗ đùi một cái, hối hận đến mức cắn nát hàm răng vàng!
***
Bởi vì Lý Quế Mai thường xuyên kể nên những chuyện của nhà họ Giang nhanh liền truyền , trở thành chủ đề dư tửu hậu của nhiều . Cái gì cũng , tóm chính là chuyện náo nhiệt.
Một ngày bên nhà họ Giang phát sinh chuyện, mà cuộc sống của Ninh Hương thì vẫn là một ngày một ngày, hình thành thì đổi chỉ mấy chuyện . Ngoại trừ ngẫu nhiên bọn Hồng Đào đến mời cô đến phường thêu thì gì khác đặc biệt.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cuộc sống của nhiều cũng nhiều biến hoá như của Ninh Hương, nhưng thời gian vẫn như con thoi mà trôi qua cây kim của các ngón tay thợ thêu, ngày qua ngày, đuổi theo thời đại tiến về phía .
Ngày 6/7/1976, Nguyên soái Chu Đức qua đời do bệnh.
Mọi đều thời đại sắp qua , nhưng tiếp theo thế giới sẽ như thế nào.
mặc kệ xảy chuyện lớn gì, cũng mặc kệ con đường tương lai bao nhiêu mờ mịt, nhét đầy bao tử vĩnh viễn là chuyện đầu tiên chú ý. Cho nên sản xuất sinh hoạt ở đa nơi vẫn tiến hành như cũ, quá ảnh hưởng bởi những chuyện lớn .
Cuộc sống của Ninh Hương đương nhiên vẫn là như thế, lúc ngẫu nhiên đến phường thêu sẽ chút bát quái, chút chuyện của khác. Ví dụ như Hồ Tú Liên đang tìm bà mai đến mai cho Ninh Lan, nhưng vẫn tìm ai phù hợp ý, Ninh Lan đành tiếp tục kiếm công điểm cho gia đình.
Ví dụ như Lý Quế Mai ở một hơn nửa năm, bớt kiêu ngạo nhiều, cũng oán giận hơn nhiều, một mực từng đổi chính là mắng chửi con trai con dâu. Bà một qua loa mà sống qua ngày, biến trong nhà thành bãi rác, hôi thối ngút trời.