Quay về đại đội Điềm Thủy cô trực tiếp lên thuyền mà đến nhà Vương Lệ Trân , chia sẻ với bà về chuyện vui mừng hào hứng , Vương Lệ Trân xong cũng vui mừng bảo Ninh Hương: “Nha đầu, cháu học hành đàng hoàng đấy.”
Ninh Hương gật gật đầu với Vương Lệ Trân: “Cháu biểu diễn cho họ xem tuyệt kỹ ngắt sợi, còn cho họ xem một chút tay nghề thêu hai mặt, đều do bà dạy đấy, nếu như bà thì thầy thêu Châu Văn Kiết hôm nay cũng tìm cháu .”
Vương Lệ Trân cô nở nụ : “Bà cũng chỉ là tùy tiện dạy một chút thôi, cũng tốn công sức gì cả, cũng do bản cháu chịu học hành mới , chỉ về tay nghề thêu thì bây giờ cháu lợi hại hơn bà , đây đều là công lao của con cả.”
Ninh Hương bật : “Cháu cũng là con ơn nghĩa.”
Vương Lệ Trân cũng bật : “Cuộc đời ai gặp A Hương thì đều phước cả.”
Trên con nha đầu tỏa năng lượng dịu dàng và tính nhẫn nại, luôn thể dẫn dắt những xung quanh càng ngày càng hơn, cô cách sống yêu cuộc sống, cô sống thực tế nhưng lạc quan, cô ước mơ, cô vẫn yêu cái thế giới .
Do hẹn với Châu Văn Kiết, hôm Ninh Hương ăn cơm trưa xong liến đến trạm thêu, Phùng Tiểu Quyên bên ngoài chào đón cô, Phùng Tiểu Quyên đưa cô trong một cái phòng thêu nhỏ, thầy thêu Châu Văn Kiết đang đợi hai họ ở đó.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nhìn thấy Ninh Hương bước trong phòng. Châu Văn Kiết liền nở nụ chào hỏi Ninh Hương một câu.
Ninh Hương cũng lễ phép khách sáo qua đó chào hỏi: “Xin chào thầy thêu.”
Châu Văn Kiết cũng trò chuyện nhiều với cô mà tiện tay đưa cho cô một sản phẩm thêu, đó nhẹ nhàng với cô: “A Hương, trò hãy xem sản phẩm thêu , con cảm thấy như thế nào?”
Ninh Hương cũng quá ngại ngùng, đó tỉ mỉ ngắm sản phẩm thêu, cô chỉ cảm thấy kỹ năng thêu thùa đặc biệt lắm nhưng màu sắc sản phẩm và cách xử lý các bộ phận chi tiết đều là những thứ cô từng thấy qua, hiệu quả một thứ cảm giác kỳ diệu khó nên lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-135.html.]
Ngắm nghía xong xuôi, Ninh Hương với Châu Văn Kiết: “Kỹ năng mới mẻ.” Châu Văn Kiết nở nụ : “Đây là tác phẩm của Tiểu Quyên, hai trò đều những thứ cần học hỏi lẫn nên hai trò hãy cùng học thêu thùa, bây giờ cô còn chút việc xử lý, hai trò hãy xuống trò chuyện nhé ?”
Châu Văn Kiết xong liền để mặc Ninh Hương và Phùng Tiểu Quyên trong phòng thêu, còn ngoài.
Ninh Hương và Phùng Tiểu Quyên vẫn lắm, chỉ thể dựa cách xưng hô khách sáo ngày hôm qua để bắt chuyện: “Xin chào Phùng sư tỷ.”
Phùng Tiểu Quyên xuống một cái giá thêu nhưng khách sáo với cô, với giọng điệu bình thường và tự nhiên: “Bảo cô gọi sư tỷ, cô thật sự gọi , lẽ cô lớn hơn đấy, năm nay mười tám tuổi, còn cô?”
Ninh Hương đặt cái cặp xuống và xuống cái giá thêu bên cạnh: “Thế thì lớn hơn cô hai tuổi, năm nay hai mươi tuổi.”
Phùng Tiểu Quyên cầm lấy chỉ thêu nghiêm túc thêu thùa: “ khá nhiều suy nghĩ mới mẻ, đây chính là điều mà sư phụ thích nhất, nhiều khi còn cung cấp cho bà nhiều cảm hứng, còn kỹ năng thêu thùa của cô , chúng thể cùng học hỏi lẫn , bù đắp thiếu sót cho .”
Ninh Hương cảm thấy khá , đúng là bởi vì kiến thức chuyên môn của cô hạn, những thứ đều truyền thống, đó giờ cô cũng kỹ năng thêu thìa thể cố gắng luyện tập nhưng cảm hứng sáng tạo thì cần dựa kiến thức và kinh nghiệm tích lũy , cần sự nghiên cứu và tìm hiểu nhiều hơn.
Cô trả lời Phùng Tiểu Quyên: “Được thôi, chúng cùng học tập.”
Phùng Tiểu Quyên xỏ chỉ cây kim và qua Ninh Hương một cái, cô do dự một lúc hỏi một vấn đề hôm qua cảm thấy thắc mắc.
Ánh mắt của cô do dự và Ninh Hương hỏi: “Thầy thêu ở Tô Thành dạy qua thêu hai mặt, cô cách thêu hai mặt chứ?”
Thêu hai mặt đó giờ thường dùng trong sản phẩm chiêm ngưỡng và sản phẩm nghệ thuật cao cấp, cho tới thời điểm hiện tại, các thầy thêu ở quê vẫn thể công việc , công việc của họ chủ yếu dùng trong cuộc sống hằng ngày, khi chút khó khăn và kiếm tiền dựa lượng từng cái.
Đây cũng là việc thể , Ninh Hương Phùng Tiểu Quyên : “Thôn của chúng một bà cụ, mấy đời của nhà bà cụ từng việc trong cung cấm nên truyền thụ ít kỹ năng, bà dạy đấy.”