Đêm nay trăng, bóng đêm đen kịt lấy một tia sáng nhỏ nào. Anh phiền ai, lặng lẽ xuống bờ sông. Đầu xuân gió thổi mặt, len lỏi cổ áo, tạt lên khắp .
Cách đó xa trong phòng thuyền một ngọn đèn sáng lên, ngọn lửa giống như đậu cửa sổ, một bóng mảnh mai cửa sổ lật giở một cuốn sách.
Vân Mộng Hạ Vũ
Anh chỉ như , suy nghĩ thả trôi trong gió.
***
Hồ Tú Liên mang theo một bụng tính toán đến phòng thuyền tìm Ninh Hương, lúc về thì mang theo một bụng tức giận về nhà. Mãi cho đến buổi tối khi rửa mặt xong lên giường ngủ, bà cũng thể nào nuốt trôi cái cục tức xuống.
Bà với Ninh Kim Sinh: “Để cho nó c.h.ế.t bên ngoài luôn !”
Ninh Kim Sinh giống như đoán biểu cảm của bà: “ với bà , con bé đó một chút lương tâm cũng , nó chính là một con sói mắt trắng, bà tin, bà nên để chuốc bực . Bây giờ thì , thử xem? “
Hồ Tú Liên vẫn đang nhớ về cuộc cãi vã của bà và Ninh Hương, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Nó nó dễ dàng, chúng dễ dàng ? Làm việc chăm chỉ như để kiếm nhiều điểm công, đôi khi còn đủ cho gia đình ăn trong một năm, nó là con cả, nó giúp chúng chia sẻ thì ai giúp chúng chia sẻ bây giờ? Từ nhỏ đến lớn nó đều chịu oan ức, chúng thì hưởng phúc gì ? Một nó khó khăn ? “
Ninh Kim Sinh liếc Hồ Tú Liên: “Mấy lời nhất để trong bụng , cho nó bằng cho chó . Nếu nó thật sự hiểu những khó khăn của gia đình, ngay từ đầu ly hôn với Giang Kiến Hải. Tại vì nó ly hôn, bây giờ nhà chúng sống kiểu gì? Vốn dĩ đang sống yên , đều do nó ly hôn mà hỏng bét! “
Hồ Tú Liên căm hận bóp chặt đùi : “ xem như nó lợi hại, sẽ bao giờ... tìm nó nữa, cứ để cho nó sống một xem nó thể sống như thế nào! Không , gia đình, thêu dệt cả đời, kiếm tiền mang quan tài! “Những kẻ ích kỷ như cả đời sẽ đời phỉ nhổ!
Ning Kim Sinh : “Nó kiếm nhiều tiền, cũng ai thấy. Nó cũng chỉ thể ở cùng một chỗ với Vương Lệ Trân, cuối cùng bước theo vết chân của Vương Lệ Trân trở thành cô hồn dã quỷ.”
Hồ Tú Liên hít một thật sâu: “Từ xưa đến nay, phụ nữ rời xa cha mà sống cả, đời nhất định sẽ lúc nó thấy hối hận. Bây giờ nó kiếm ít tiền ăn uống lo, nhưng đời còn dài, nó sẽ luôn gặp những chuyện thể ngờ đến. Có gia đình nó còn chỗ để trở về, nhà, đến c.h.ế.t cũng chẳng ai quan tâm!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-143.html.]
Ninh Kim Sinh thổi đèn, kéo chăn bông xuống: “Mặc kệ nó.”
Hồ Tú Liên cũng xuống, chớp chớp mắt, hít một thật sâu.
***
Đêm nay, Ninh Hương ở cửa sổ vài tờ thơ thì thổi đèn ngủ.
Gần tối Hồ Tú Liên xuất hiện như một đoạn nhạc đệm ngắn ngủi, cô cũng để trong lòng, bởi vì đáng để nghĩ nhiều. Sáng hôm tỉnh dậy, cô đến phường thêu để lấy tài liệu,là của Trạm trưởng Trần, đều là những vật liệu để nên những tác phẩm nghệ thuật giá cao.
Làm nghề thêu , giống như đây, là cho đủ lượng, còn bây giờ là thiên về chất lượng. Một bức tranh thêu, tầm hai ba tháng trời là bình thường, thậm chí là một, hai năm hoặc nhiều năm.
Ninh Hương cầm vật liệu lên suy nghĩ, nghĩ thế nào mới thể tác phẩm thật xuất sắc. Phường thêu cấp cho vật liệu thêu, bản thảo đương nhiên cho để phường thêu, chuyện còn của cô là thêu thùa.
Ở đây bất kỳ ai phiền, Ninh Hương ở nhà suy nghĩ hai ngày, hôm nay đang chuẩn tách chỉ xỏ kim, bỗng thấy bên ngoài gọi cô. Cô cần cũng là ai, vội bỏ đồ trong tay xuống ngoài.
Lâm Kiến Đông ở bờ, với cô: “Anh dành thời gian đây, ngày mai Tô Thành, tiện thể đến đội sản xuất giải quyết công việc, phiền đến thời gian của em ?”
Đối với một nhân viên nhàn hạ như Ninh Hương, bộ thời gian đều do chủ, cô lập tức khóa cửa rời thuyền lên bờ, với Lâm Kiến Đông: “Bây giờ chúng tìm bí thư Hứa khai thư giới thiệu , ngày mai khai kịp.”
Từ đại đội Điềm Thủy đến Tô Thành xa, chèo thuyền ban ngày, cho nên sớm một chút. Tốt nhất là đến đó buổi sáng, ăn sáng dạo một vòng, đó chèo thuyền trở về.
Ninh Hương nghĩ hai bữa ở Tô Thành ăn những gì, buổi sáng ăn cháo với bánh quẩy, chấm nước tương giòn ngon, tiếp theo ăn một chén óc đậu mặn mặn thơm thơm, giữa trưa ăn mì nước, thêm hai cái bánh bao chiên vàng óng ánh.
Buổi sáng đều là đồ mặn, giữa trưa là đồ ngọt.