Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sống Lại Một Đời Làm Mẹ Kế - Chương 173

Cập nhật lúc: 2025-06-01 23:12:05
Lượt xem: 146

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngủ đến trưa rồi bữa sáng cũng không cần thiết nữa, trực tiếp nấu cơm trưa ăn là được.

Nấu cơm xong tự mình ngồi xuống bên bàn nhỏ, một đĩa rau cải trắng xào, công thêm một đĩa nhỏ dưa muối, còn có một bát súp trứng đánh rau xanh, bữa cơm này cũng đã đầy đủ.

Buổi chiều Ninh Hương không ngồi ngốc ở nhà mà là đến trạm thêu của công xã lấy nguyên liệu. Cho dù là lúc nào, kiếm tiền dành tiền luôn không sai, khi trong tay không có tiền làm khó là buồn nhất. Hơn nữa thêu thùa thêm nhiều đối với cô mà nói cũng là tích lũy kinh nghiệm thêu thùa.

Không cần ra ngoài nghe ngóng cũng biết, bây giờ trong thôn ngoài thôn trong miệng mọi người đều đang thảo luận chuyện gì. Cho nên Ninh Hương sau khi lấy được nguyên liệu cũng không có đến phường thêu đông người, tạm thời không muốn nghe mấy chuyện đó của nhà họ Giang cho lắm.

Cô đến nhà Vương Lệ Trân, cùng Vương Lệ Trân ngồi ngoài cửa phơi nắng, vừa nói chuyện vừa thêu thùa.

Vương Lệ Trân ngồi không nhàn rỗi giúp cô tách sợi chỉ, hỏi cô: “Kết quả thi đại học khi nào có vậy?”

Ninh Hương cũng không biết cái này, nghĩ nghĩ nói: “Chắc là phải một tháng.”

Vương Lệ Trân bấm ngón tay tính một chút, “Vậy thì phải qua tết à.”

Ninh Hương gật đầu, “Chắc là phải qua giao thừa.”

Tóm lại chuyện này không vội được, chỉ có thể yên tâm đợi, có thể thi đỗ hay không đều là ẩn số.

Ninh Hương thêu thùa ngồi cùng Vương Lệ Trân đến tối, cùng bà ấy ăn xong cơm tối thì cũng cầm vật liệu quay về nhà thuyền của mình. Mùa đông ngày ngắn đêm dài, khi cô quay về đến nhà thuyền thì sắc trời cũng đã tối.

Trong đêm tối tĩnh lặng, khi cô sắp đi đến bờ hồ bỗng nhiên nhìn thấy một người ngồi ở bến sông chỗ cô dừng thuyền. Nhìn bóng lưng thì giống một người đàn ông, một đống đen ngồi ở đó.

Ninh Hương nhìn vậy không nhận ra là ai, đi hai bước đến gần bờ, cố ý hắng giọng một cái.

Người ngồi nghe thấy tiếng của cô thì đứng dậy quay người lại, cô tức khắc nhận ra, là chồng trước Giang Kiến Hải Xưởng trưởng Giang đã nửa năm không gặp. Lần trước gặp mặt là ở trong lâm viên lúc đầu xuân.

Trong bóng tối nhìn không rõ vẻ mặt của nhau, Ninh Hương nhìn Giang Kiến Hải không nói chuyện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-173.html.]

Giang Kiến Hải thông qua bóng đêm nhìn cô một lúc, câu đầu tiên khi mở miệng nói không phải là chào hỏi một tiếng, cũng không phải là hàn huyên mà là: “A Hương, mẹ anh bà… …mẹ anh c.h.ế.t rồi.”

Ninh Hương không chút cảm xúc “Ừ” một tiếng, “Tôi biết.”

Đời trước đã c.h.ế.t một lần rồi.

Là cô dưỡng lão, là cô đưa tiễn.

Vân Mộng Hạ Vũ

Giang Kiến Hải thoạt nhìn vô cùng đau buồn, chỉ nói: “Bà ấy không nên c.h.ế.t như vậy.”

Ninh Hương nhịn không được có hơi muốn cười, trong lòng nghĩ bà ta nên c.h.ế.t như nào? Chắc là giống như đời trước, được hầu hạ thoải mái dễ chịu, không chút vướng bận không chút ấm ức nào, lúc ngủ không đau không ngứa mà chết?

Bây giờ cảm xúc của Giang Kiến Hải rõ ràng rất âm u không ổn định, Ninh Hương cũng không muốn nói chuyện gay gắt với anh ta, bọn họ sớm đã xé rách mặt nhau đời này làm người xa lạ sẽ không hòa bình nói chuyện, không liên quan đến nhau.

Cô hắng giọng một cái nói: “Bớt đau buồn.”

Nói xong cô vòng qua Giang Kiến Hải muốn đi lên phía trước, đương nhiên là không muốn để ý đến anh ta.

Kết quả Giang Kiến Hải lại giơ tay nắm lấy cổ tay cô, giữ lại cô nói: “A Hương, anh sai rồi, anh sai hoàn toàn, em có thể tha thứ cho anh không? Mẹ anh c.h.ế.t rồi, Giang Ngạn Giang Nguyên cùng Giang Hân bây giờ đều hận anh, anh thật sự không còn cách nào nữa.”

Bị Giang Kiến Hải giữa chặt cổ tay, mặc dù cách lớp áo len và áo bông dày thì Ninh Hương vẫn ngay lập tức dựng lông tơ. Cô hất mạnh cánh tay Giang Kiến Hải ra, giữ vững hơi thở theo bản năng nói: “Anh đừng đụng vào tôi!”

Giang Kiến Hải bị trạng thái giận giữ của Ninh Hương dọa cho sững người, tiếp đó im lặng thu tay lại.

Ninh Hương điều chỉnh lại hô hấp, sắc mặt cùng giọng điệu khôi phục lại bình thường, “Chúng ta đã ly hôn được hai năm rồi, những chuyện này không liên quan đến tôi. Những lời này anh nên nói với vợ của anh mà không phải là chạy đến đây nói với tôi.”

Quả thực là vô liêm sỉ hơi quá phận.

Nhưng nếu không phải là không có ai để nói, Giang Kiến Hải sao có thể ti tiện đến nỗi chạy đến nói với cô. Anh ta thực sự sắp bị cuộc sống dồn ép đến mức sắp ngừng thở sắp phát điên rồi, áp lực trong công việc, áp lực từ trong gia đình, ép đến anh ta sắp thở không nổi nữa.

Không có ai giúp anh ta gánh vác dù chỉ một chút, tất cả mọi người đều gây thêm phiền phức cho anh ta. Lưu Doanh thì không nói làm gì, ngoài việc ăn no chờ c.h.ế.t thì cái gì cũng không muốn làm, công việc không làm, thi đại học không đi, một lòng chỉ muốn bóc lột anh ta chọc tức anh ta dày vò anh ta.

Loading...