Ninh Kim Sinh hít một thật sâu, ông cũng còn tức giận nữa mà chỉ : “Nó mặc kệ những thứ , cũng hiểu cho chỗ khó của chúng , nếu hiểu thì đến con đường ly hôn , nó chỉ hận chúng khi xưa chống lưng cho nó, còn đuổi nó khỏi nhà, để một nó cô đơn chịu khổ ở bên ngoài.”
Nghe thấy những lời , trong lòng Hồ Tú Liên hối hận, một hồi lâu mới Ninh Kim Sinh hỏi: “Làm đây, con gái hận chúng như thế, nó nhận chúng , chúng cứ thế cho qua ? Thật sự coi như từng nuôi đứa con gái ?”
Thật sự coi như từng nuôi đứa con gái , khi thốt câu thật hiên ngang, bây giờ chút chột . Đứa con gái khi xưa ly hôn mất mặt gia đình bây giờ thi đỗ đại học, là đứa con gái khi nghiệp sẽ tương lai xán lạn đấy!
Nhà họ Ninh của họ từng xuất hiện nhân tài gì cả, cũng hề chuyện gì đó vẻ vang nở mặt, còn chuyện ly hôn của Ninh Hương cho thể ngẩng cao đầu ở trong thôn, bây giờ cô thi lên đại học nhưng nhà vẫn thể hưởng chút lợi lộc nào cả.
là xui xẻo mà!
Xui xẻo suốt tám đời tổ tông luôn !
Cái chuyện nghĩ thế nào cũng bực bội, càng nghĩ thì thì càng bực đến mức thở nổi nữa.
Coi như từng nuôi đứa con gái , lớn giọng bao nhiêu thì bây giờ nhắc đánh mặt vang bấy nhiêu.
Cả những lời cứng rắn khó với Ninh Hương, tới bây giờ bộ đều tự vả khuôn mặt của , nóng rát chỉ còn nỗi đau, uất ức đến mức chỉ về hai năm , trực tiếp tát mặt vài cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-182.html.]
Ninh Kim Sinh hít vài thật sâu, ngập ngừng hồi lâu với Hồ Tú Liên: “Bà thì để thương con nhất, đúng là chúng với nó, bà cố gắng thương nó nhiều hơn, chuyện gì thì bảo Ninh Ba Ninh Dương cũng qua thăm con bé nhiều hơn, đều là một nhà cả, những lời lúc tức giận thể tưởng là thật chứ? Sau cả gia đình chúng đều đối xử với nó hơn một chút, lòng bằng m.á.u thịt, chừng một ngày nào đó cơn bực tức trong lòng sẽ tan biến thôi.”
Hồ Tú Liên cảm thấy lời của Ninh Kim Sinh cũng đạo lý, một nhà gì mối thù cả đời thể giải quyết chứ, họ sẽ đối xử với Ninh Hương hơn một chút, để Ninh Hương cảm nhận sự ấm áp của gia đình, cô nhất định sẽ nguôi giận và hòa giải với gia đình.
Hồ Tú Liên thở dài, đột nhiên một cách lương tâm: “Con bé là chị cả trong nhà, từ nhỏ giúp chúng chia sẻ gánh nặng trong gia đình, đúng là con bé chịu nhiều uất ức. là con bé đúng, nó cũng chỉ lớn hơn A Lan hai tuổi thôi nhưng gánh nặng vai đúng là nặng hơn Ninh Lan nhiều , nó giỏi giang nhưng vẫn kể khổ, chúng cũng...”
Ánh mắt Ninh Kim Sinh về phía Ninh Lan xa, đó bực : “Để Ninh A Lan hưởng những phần phước đến cuối cùng lợi ích gì chứ? Thi đại học đỗ, công việc tìm , kiếm tiền, nhà chồng cũng khó kiếm đấy!”
Bây giờ Hồ Tú Liên cũng chán ghét Ninh Lan, cảm thấy cô chỉ vô dụng còn liên lụy nhà, chỉ nhanh chóng gả cô , vì thế ngay: “Theo thấy cũng tìm nhà nào trò , tìm một nhà tàm tạm gả là .”
Ninh Kim Sinh ý kiến gì: “Mau chóng tìm bà mối đến giải quyết chuyện hôn sự , kéo dài thêm hai năm nữa thì khó kiếm lắm.”
Tuổi tác của cô ngày một tăng cao cũng tương lai gì cả, nhà chồng nhất định cũng càng ngày càng khó kiếm hơn, con gái lớn tuổi gả sẽ đấy, nuôi một bà cô già càng khiến chỉ chỉ trỏ trỏ đấy.
Hồ Tú Liên trả lời: “ sẽ phiền thêm mấy bà mối .”
Vân Mộng Hạ Vũ
Ninh Lan cũng đến xem Ninh Hương lãnh giấy thông báo trúng tuyển, bởi vì nếu như cô đến đó là đến xem náo nhiệt hưởng lợi lộc mà là đến tìm cái khó xử cho bản . Trước cô từng coi thường Ninh Hương, bây giờ Ninh Hương đè đầu đến mức thở nổi nữa, thấy cô nở mày nở mặt như thế thì càng tự đào hố hơn nữa.
Cô ở phía xa dậm chân đá đất, trong lòng bực , còn âm thầm nghĩ...năm nay vẫn còn một cơ hội, thời gian ôn tập cũng nhiều, còn hơn nửa năm, cô nhất định học hành thật , tranh thủ năm nay thi lên đại học.