Ninh Lan mím chặt môi lời nào, Hồ Tú Liên : “Nhanh mà tìm nhà nào để lấy chồng sinh con, hơn 20 tuổi , còn ở nhà ăn bám đến khi nào nữa, tao với cha mày thể nuôi mày mãi !”
Ninh Lan bà đến đau cả đầu, lập tức tắt đèn , lên giường ngủ.
Kết quả Hồ Tú Liên vẫn như cũ ở cửa rời , giống như sự tức giận trong lòng chỗ trút, bắt gặp Ninh Lan, thế là lèm bèm mắng cô nửa ngày trời, nhớ đến cái gì thì mắng cái đấy, cốt là để trút giận.
Cơn tức đương nhiên là bắt nguồn từ Ninh Hương.
Ninh Lan nhịn nổi nữa, giường nhỏ giọng đáp trả: “Bảo Ninh A Hương cần các .”
Thứ cha rác rưởi, nuôi con gái như nuôi lợn, ngày nào cũng tính xem , liệu lời .
Khi còn tác dụng thì coi con gái như phân lợn, lúc còn tác dụng thì coi như cục cưng, tình nguyện moi cả tim .
Đáng tiếc , bây giờ moi cả tim thì cũng cần!
Tiếng Ninh Lan tuy nhỏ, nhưng Hồ Tú Liên vẫn thấy . Khoảnh khắc thấy câu , bà trừng mắt, trong bóng đêm Ninh Lan quát lớn: “Ninh A Lan mày cái gì? Mày xem nào!”
Ninh Lan cãi với Hồ Tú Liên, chỉ coi như cô xui xẻo. Cô xoay về phía tường, chỉ xem như nãy cô từng gì, cũng thèm để ý đến Hồ Tú Liên.
Hồ Tú Liên cửa về phía giường cô đang , tức giận nhưng gì liền một câu:”
Mày cút khỏi nhà tao nhanh!”
Vân Mộng Hạ Vũ
Ninh Lan vẫn đấy hé một lời, trong lòng thầm : “Nếu như ngày thể cút thật, giữ thế nào con cũng thèm ở .”
***Lần đầu tiên ngủ trong ký túc xá sinh viên, Ninh Hương tuy rằng hưng phấn nhưng hề mất ngủ, ngược còn ngủ ngon, mơ một giấc mơ , ngày tiếp theo tỉnh giấc lập tức cảm thấy tràn đầy năng lượng trong lòng.
Cô cùng bạn bè thức dậy đánh răng rửa mặt, đeo cặp sách tiến thẳng tới nhà ăn ăn sáng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-195.html.]
Ninh Hương gọi hai chiếc bánh gạo và một bát cháo bí đỏ, bạn cùng phòng cô gọi thêm gì, bèn gọi món giống như cô. Đến khi xuống bàn ăn, hỏi cô: “Đây là cái gì?”
Miếng bánh gạo hình hộp chữ nhật vẻ giống như miếng gạch chiên vàng .
Ninh Hương với bọn họ: “Đây là bánh gạo, nơi gọi là bánh dày chiên, từ gạo tẻ đấy.”
Bạn cùng phòng ở giường bốn- Tống Tử Trúc gắp một miếng bánh gạo nếm thử, đôi mắt trong phút chốc sáng rực lên: “Ừ, ngon, vị mặn, tớ còn cứ tưởng là đồ ngọt cơ, ngoa , đến cả khoai tây sợi xào cũng bỏ thêm đường.”
Ninh Hương , cúi đầu ăn một miếng cháo bí đỏ ngọt.
Những bạn cùng phòng của cô đều là từ nơi khác đến học, khẩu vị lẽ cần thời gian để thích ứng. Bạn giường bốn Trương Phương cũng bởi vì ăn quen thức ăn nơi bắt đầu đau bụng .
bọn họ hình như cũng khá thích món bánh gạo thì , ai cũng ăn hết sạch sành sanh.
Ăn xong đặt bát đũa xuống, Hứa Lệ San ở giường năm hỏi: “Các một ngày ba bữa cơm, ăn mì ?”
Ninh Hương về phía cô ,
“ Ăn chứ, ở bên ngoài nhiều quán mì, nổi tiếng nhất là mì ý, nhưng ít nhiều vẫn vị ngọt, nhiều món thể tự chọn thỏa thích, thích gì thì ăn nấy.”
Mấy họ cô dậy tiến đến lớp học, trải qua cả ngày hôm qua chuyện với , công thêm sáng nay cùng ăn sáng, bọn họ cũng trở nên thiết hơn nhiều.
Đến lớp học xuống, cần ai nhắc nhở đôn đốc, tất cả đều tự giác giở sách nghiêm túc bài, cho dù chỉ là một phút một giây cũng lãng phí.
Mà bắt đầu từ ngày đầu tiên, cuộc sống đại học của Ninh Hương cũng bắt đầu bước nề nếp, mỗi ngày trừ việc lên lớp tham gia hoạt động, thời gian còn đều đề và bổ sung kiến thức bên ngoài.
Phần lớn sinh viên đều chỉ nghĩ đến học tập, nắm bắt thời gian để tự học hoặc đến thư viện tìm sách . Ai cũng đều cố gắng liều mạng bù đắp 10 năm 5 năm của quá khứ, là cố gắng nhồi nhét cũng ngoa.
Ninh Hương vốn dĩ nghĩ rằng tiêu tốn một thời gian để thích nghi với cuộc sống sinh viên, nhưng quá ba bốn ngày cô thể thích ứng và hoà nhập môi trường chung . Cô cũng tính là đặc biệt, bởi vì mỗi sinh viên ở khoá đều đặc biệt.
Sau khi thích nghi , Ninh Hương trừ việc lên lớp tự học như những khác, mỗi ngày còn dành thời gian để thêu thùa. Bất kể là vì kiếm tiền duy trì cuộc sống là rèn luyện tay nghề đều thể gián đoạn.