Học kỳ đầu tiên của đại học gần kết thúc , cả một học kỳ Ninh Hương và Lâm Kiến Đông gặp khá ít trong trường, khó khăn lắm mới như thế, hai liền dạo trong trường và tùy ý trò chuyện về cuộc sống thường ngày.
Cùng sống trong một khuôn viên trường học, cho dù chung một khoa nhưng cũng nhiều chuyện để , đùa thì một cái, đến chuyện xui xẻo thì liền mang theo cảm xúc bực tức, chung cũng là những chuyện nhỏ nhặt thường ngày.
Ví dụ như chuyện hôm nay vì nhạc Đặng Lệ Quân giáo viên phụ đạo gọi đến văn phòng phê bình.
Lâm Kiến Đông thấy Ninh Hương xong cả quá trình, bước chân chậm rãi do dự một chút, cuối cùng vẫn dò hỏi Ninh Hương một câu bằng giọng yếu ớt: “Em... là đang hẹn hò ?”
Nghe thấy câu , Ninh Hương bỗng bật một cái và đầu qua Lâm Kiến Đông: “Sao đột nhiên hỏi như thế chứ? Tất nhiên , thời gian mỗi ngày dùng để học hành và công việc thêu thùa còn đủ thì gì rảnh rỗi để hẹn hò chứ?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Mặc dù học chung một khoa nhưng Lâm Kiến Đông cũng cái tên Sở Chính Vũ của khoa vật lý lâu lâu đến khoa lịch sử tìm Ninh Hương, chắc chắn nào cũng chuyện, ví dụ như là đến đưa máy thu thanh và đĩa từ của Đặng Lệ Quân.
Im lặng một lúc : “Nếu như thích hợp thì thể tìm hiểu .”
Ninh Hương nghiêng đầu Lâm Kiến Đông một lúc, dường như đang nghĩ ngợi gì đó bèn hỏi: “Người là Sở Chính Vũ mượn máy thu thanh cho em đấy chứ?
”
Lâm Kiến Đông một cái, năng tỏ vẻ đồng ý.
Ninh Hương cũng nở nụ , hỏi: “Anh nghĩ nhiều , hơn nữa em và thích hợp ?”
Thật Lâm Kiến Đông hiểu Sở Chính Vũ, đầu qua Ninh Hương: “Có thể chuyện , bất kể ở cùng cái gì cũng vui vẻ, cuộc sống thể trở nên càng ý nghĩa hơn, hẹn hò lẽ chính là như thế đấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-221.html.]
Ninh Hương đầu qua chầm chậm bước lên phía : “Trong lòng của đại đa thời nay hẹn hò vì mục đích kết hôn đều là đồ đểu cáng cả, ai hẹn hò vì niềm vui chứ? Người khác , em cũng .”
Lâm Kiến Đông tiếp: “Tất nhiên là bởi vì thích mới hẹn hò.
Ninh Hương : “Cũng lớn tuổi , cái gì cũng trải qua , còn cái gì mà thích thích nữa chứ, chẳng qua cũng vì chuyện đó thôi, cũng còn mười mấy tuổi nữa, thấy đàn ông điển trai liền đỏ mặt và tim đập nhanh.”
Lâm Kiến Đông hiểu cái tâm thế bất cần thấu hồng trần đến từ , chỉ đầu qua cô: “Em mới bao nhiêu tuổi chứ, mới nhiêu đó tuổi trải qua chuyện gì chứ? Tích cực một chút, đừng vì những chuyện quá khứ ảnh hưởng đến cuộc sống hiện tại.”
Ninh Hương đầu qua ánh mắt Lâm Kiến Đông: “Không ảnh hưởng ?”
Khi cô hỏi ngược câu thì trong đôi mắt và ngữ điệu cũng cảm xúc gì cả, chỉ bộ dạng bình thản thấu chuyện đời, con sống cả một đời, nhiều chuyện rốt cuộc như thế nào sớm thấy rõ ràng.
Cô tin thế giới tình yêu, tình yêu đúng là mang cho con nhiều niềm vui nhưng cô cũng giống như độ tuổi mười mấy hai mươi đời thật , vì cái thứ gọi là tình yêu mà mù quáng choáng váng, hao tổn nhiều cảm xúc và thời gian cần thiết.
Gia đình của cô, cô cũng từng một cuộc hôn nhân, sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống bây giờ ?
Nếu như cô thật sự mười mấy hai mươi tuổi, vẫn còn ngây thơ và ảo tưởng, lẽ thật sự khả năng sẽ tin tưởng tình yêu thể chiến thắng tất cả, nhưng bây giờ cô hiểu rõ ràng , tình yêu ở mặt hiện thực đến cái ảo ảnh cũng .
Lâm Kiến Đông gì cả, cô thu ánh mắt và tiếp tục bình thản : “Cứ lấy Kiều Chính Vũ ví dụ , nếu như em và hẹn hò thì vui vẻ mấy ngày cũng , nhưng em chắc chắn sẽ với về tình trạng gia đình của em, tình trạng em từng kết hôn, cảm thấy một giàu lớn lên trong một gia đình hạnh phúc như thể chấp nhận những chuyện vượt qua khỏi sự tưởng tượng của ?”
“Chỉ cần thì tiếp theo chính là dằn vặt và đau khổ.”
“Những chuyện vượt quá sự hiểu của , chắc chắn tiêu hóa một thời gian, dằn vặt lâu mới thể tiếp nhận cũng là chuyện , giả sử tiêu hóa một thời gian vẫn đón nhận, nhưng nghĩ cha của sẽ chấp nhận ? Cha của là cán bộ, là quan trọng mặt mũi, liệu thể để con trai của và một xuất từ nông thôn, gây gổ với gia đình đến mức rạn nứt, còn hẹn hò với một phụ nữ từng ly hôn ? Nếu như cha của chấp nhận thì liệu cãi với gia đình ? Nghĩ kỹ vấn đề thì cả...”