Kết quả bà còn chưa đi được mấy bước, Triệu Thái Tú lại cao giọng nói: “Chị Hồ, ở lại chúng ta nói thêm hai câu nữa đi, sao lại quay người về nhanh vậy? Chị xem A Hương sau này có dưỡng già đưa tiễn Vương Lệ Trân không nhỉ? Cô con gái tốt bao nhiêu, thế mà đưa không cho người ta, cho Vương Lệ Trân nhặt không được một sinh viên đại học.”
Hồ Tú Liên bị câu này nói đến tức đến run hết cả người, cắn răng hận không thể ném thùng chăn heo trong tay một phát vào đầu Triệu Thái Tú cho rồi. Nhưng bà vẫn còn nhớ là mình đánh không lại Triệu Thái Tú cho nên đành cứng rắn nhịn xuống đi vào nhà.
Triệu Thái Tú thấy bà bực tức bỏ đi xong thì đắc chí đứng đấy cười, hướng lên trời trợn mắt lẩm bẩm nói: “Chọc tôi, nửa đời còn lại cho nhà bà sống tốt……”
* * *
Hồ Tú Liên cho đến buổi tối ngồi xuống ăn cơm trong lòng vẫn nghẹn cục tức này. Đến khi thực sự nhịn không nổi nữa, bà nhai mấy miếng cơm, nhìn Ninh Kim Sinh mở miệng nói: “Ninh A Hương nghỉ hè quay về rồi, lại đến nhà Vương Lệ Trân rồi.”
Ninh Kim Sinh ngược lại thì bình tĩnh , lạnh giọng nói: “Về thì về, thích đi đâu thì đi.”
Trong đầu Hồ Tú Liên toàn là lời của Triệu Lệ Tú, mang theo tức giận nói: “Cực khổ nuôi đứa con gái, nuôi được thành sinh viên rồi lại chạy đi phụng dưỡng Vương Lệ Trân, có phải trò cười không cơ chứ? Có phải trở thành trò cười cho cả Đại đội?”
Nghe được lời này, cảm xúc của Ninh Kim Sinh cũng bị tác động đến, nhăn mày nhìn bà, “Phải thì như nào? Bà có thể làm gì? Có cách nào mà chưa thử qua không? Con nha đầu đó dầu muối không ăn, còn có thể làm như nào?”
Hồ Tú Liên vân vê đôi đũa lầm bẩm, “Tôi hận không thể g.i.ế.c quách nó đi cho rồi!”
Ninh Kim Sinh dùng ngón tay cầm đũa chỉ vào trên bếp, “Bà đi, tôi đưa d.a.o thái rau cho bà. Để tôi xem bà có bản lĩnh như nào để có thể g.i.ế.c được nó. Chỉ được cái mồm là giỏi.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Bị quở trách như vậy, Hồ Tú Liên càng tức hơn, nhìn Ninh Kim Sinh, “Tôi không thể nói mấy câu cho hả giận à?”
Ninh Kim Sng cũng tức giận, “Bà toàn nói lời vớ vẩn!”
Hồ Tú Liên bị sặc đang định cãi lại, bà nhịn rồi lại nhịn ngậm mồm vào. Vốn đã đủ làm trò cười cho người ta rồi, nếu bà còn cãi nhau cùng Ninh Kim Sinh, vậy thì Triệu Thái Tú chẳng bê ghế đến cửa nhà họ cắn hạt dưa à!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-226.html.]
Hai vợ chồng đều lạnh mặt không nói gì nữa, lúc này Ninh Ba lên tiếng nói một câu: “Không quay về thì không quay về, ai cầu cô ta quay về chứ. Đợi con cùng A Tứ thi đỗ đại học, nhà chúng ta chẳng phải sẽ có hai sinh viên đại học rồi à?”
Nghe thấy lời này, trong lòng Ninh Kim Sinh cùng Hồ Tú Liên cùng thoải mái hơn một chút, Hồ Tú Liên đưa đũa gắp một miếng ngó sen cho vào bát Ninh Ba, nhẹ nhàng nói: “Hai đứa cố gắng lên cho mẹ, nhất định phải thi đỗ đại học, chúng ta thi vào đại học trong Bình Thành!”
Ninh Ba và Ninh Dương cùng gật đầu, “Được!”
Ninh Lan ngồi một bên nãy giờ không nói câu nào, chỉ cúi đầu ăn cơm, cả người giống như không có cảm giác tồn tại.
* * *
Gần nửa năm không quay về, bởi vì căn phòng trong thuyền nhiễm hơi ẩm cho nên tối nay Ninh Hương không quay về nhà thuyền. Cô xách hành lý đến nhà Vương Lệ Trân, cùng bà ấy nấu cơm rồi ăn cơm, buổi tối cũng ở lại đâu ngủ luôn.
Tắm rửa xong lên giường nằm, bỏ xuống mệt mỏi cả ngày, Ninh Hương cầm chiếc quạt lá cọ tự quạt cho mình. Đợi Vương Lệ Trân tắm rửa xong lên giường nằm, cô đổi tay cầm quạt, cùng quạt cho Vương Lệ Trân.
Vương Lệ Trân quay người thổi tắt đèn dầu, chậm rãi lên giường, nói với Ninh Hương: “Hai năm trước có cháu ở cùng, nửa năm nay cháu không ở quả thực có chút không quen, không có gì ngồi trước cửa cứ nghĩ đến cháu.”
Ninh Hương cười cười, cầm quạt lên cao một chút, “Sau này nếu có xe thì thuận tiện hơn nhiều, cháu có thể về thăm bà nhiều hơn rồi.”
Vương Lệ Trân cũng cười, “Không cần phiền phức như vậy, bà nói chuyện này với cháu, không phải là để cháu thường xuyên quay về thăm bà. Chỉ là muốn nói với cháu bà mỗi ngày đều mong ngóng nhớ đến cháu, sống có tư vị hơn trước đây nhiều.”
Quạt trong tay Ninh Hươn chầm chậm đung đưa, “Vậy cháu sẽ viết thư cho bà nhiều hơn.”
Vương Lệ Trân giơ tay đón quạt từ tay Ninh Hương, quạt được hai cái hình như lại nhớ đến chuyện gì, quay đầu lại nói với Ninh Hương: “Gần nửa năm nay cháy không quay về, cũng không biết chuyện ở đây. Bà nói với cháu này, em gái cháu Ninh Lan đã bàn xong chuyện kết hôn rồi.”
Mấy chuyện nhà trong ngoài thôn, Ninh Hương đều vui lòng nghe một chút, dù sao cũng là người cô quen biết. nghe thấy lời này, cô quay đầu nhìn Vương Lệ Trân, giống như nghe chuyện của nhà người khác hỏi: “Phải không? Người tốt nhà nào vậy?”