Khi Lâm Kiến Đông từ bờ sông về đến nhà, trong nhà bày bát đũa xong. Anh rửa tay xuống ăn cơm, cả nhà đều , đó Lâm là Trần Xuân Hoa mở miệng hỏi : “A Hương tìm con gì ?”
Lâm Kiến Đông cầm đũa ăn cơm, phớt lờ ánh mắt của bàn, đáp: “Không gì.”
Cha Lâm hắng giọng: “A Lan chuyện cũng chuyện nhỏ, cuối cùng kết cục như thế nào đây. Cha cũng nhắc nhở con, con đừng tham gia chuyện nhà , vợ chồng Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên dễ trêu, con vốn hợp với Hồ Tú Liên, vả tìm phiền phức cho bản , ầm ĩ đến nhà chúng cũng sống yên lành. Bây giờ việc ngoại trừ bí thư Hứa thì ai thể dám nhúng tay quản lung tung.”
Lâm Kiến Đông “” một tiếng: “Con tự chừng mực.”
Trần Xuân Hoa : “Con chừng mực gì? Bây giờ con cũng đội trưởng đội sản xuất, chuyện nên quản thì đừng quản nhiều như . Con nhà họ Ninh đều là thế nào nào , cách họ xa một chút sai .”
Hiện tại chuyện ầm ĩ thành như thế, bộ đại đội ai dám mặt tham dự linh tinh? Bất quá đều là tập hợp cùng xem náo nhiệt, hoặc là ở bên cạnh chút chuyện râu ria, khuyên một chút, ai tự nguyện chuyện đắc tội khác.
Lâm Kiến Đông cùng bọn họ những chuyện , chỉ : “Yên tâm , sẽ gây phiền toái cho nhà .”
Trần Xuân Hoa tiếp một câu: “Cũng đừng gây phiền toái cho chính con.”
Lâm Kiến Đông thở nhẹ, ngẩng đầu, Trần Xuân Hoa chân thành : “Mẹ, nếu như mỗi chúng đều chuyện gì cũng liên quan đến như thế , sợ gây phiền toái mà đến cả giúp một tay cũng nguyện ý, như thế mà sống thì thật sự ý nghĩa ? Ninh Loan chuyện , chỉ lừa dối chú Ninh và thím Tú Liên mà cũng thể liên lụy đến A Hương. Chú Ninh và thím Tú Liên là đáng đời, nhưng A Hương sai điều gì? Chẳng lẽ cô lớn như thế , chịu khổ sở ở nhà họ Ninh còn đủ nhiều ? Cô đến cùng là trêu chọc ai? Cũng bởi vì mệnh cô , gặp cha như Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên? Gặp em như Ninh Lan?”
Lâm Kiến Đông nhíu mày xong những lời , Trần Xuân Hoa thu thần sắc mặt, bình bình nín thở nữa. Bà con trai lớn và con trai thứ hai của , sang cha Lâm, thấy bọn họ đều yên lặng , một lát bà mở miệng: “Được , dù đụng phiền phức chúng cũng sợ, dù thế nào cũng bốn đứa con trai cho chỗ dựa, thể sợ một Hồ Tú Liên ?”
Nghe lời của Trần Xuân Hoa, Lâm Kiến Đông thả lỏng lông mày đang nhíu chặt, gắp một đũa thức ăn chén Trần Xuân Hoa, đó giọng điệu nịnh nọt với bà : “Con mà, về phương diện trái rõ ràng, con là hiểu lí lẽ nhất, tâm địa lương thiện nhất.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-236.html.]
Trần Xuân Hoa trực tiếp quở trách : “Đừng đội cho con cái mũ cao như , con chỉ là một phụ nữ nông thôn!”
Lâm Kiến Đông bật , gì thêm.
Cha Lâm và mấy trai chị dâu cũng Lâm Kiến Đông mà chút ngượng ngùng, khi Trần Xuân Hoa đổi thái độ, bọn họ cũng thêm gì nữa, nếu sẽ thể hiện bọn họ phóng khoáng, một chút việc dọa đến rụt đầu như rùa.
Kỳ thật Lâm Kiến Đông vẫn luôn là việc đáng tin cậy nhất trong nhà, thể gánh vác chuyện lớn, chuyện vẫn là sức nặng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Đương nhiên, ngoại trừ chuyện kết hôn.
***Người trong nhà luôn luôn yên tâm đôi với chuyện Lâm Kiến Đông việc, khi dùng dăm ba câu thuyết phục, bọn họ cũng hỏi Lâm Kiến Đông rốt cuộc gì, bởi vì Lâm Kiến Đông rõ ràng là , mà chuyện thì sẽ .
Trước khi ngủ, em tư Lâm Kiến Bình ngược vẫn tò mò mà hỏi Lâm Kiến Đông một câu: “Chị A Hương tìm gì ?”
Lâm Kiến Đông cũng để ý tới , chỉ bảo mau chóng ngủ.
Chính Lâm Kiến Đông ngủ, rửa mặt xong bật đèn phòng ngủ sách một hồi, lúc gần đến thời gian thì ngoài. Trong màn đêm đen, đến bờ sông, quả nhiên thấy đèn thuyền Ninh Hương vẫn sáng.
Gần đó nhà thuyền nào còn đốt đèn, đều tối thẫm, tất cả nhà đều ngủ, thuyền ẩn bên trong sắc tối. Lâm Kiến Đông đến bến sông thấp giọng kêu hai tiếng Ninh Hương, đó Ninh Hương từ trong nhà thuyền ngoài thì lên thuyền, đó cùng cô nhẹ nhàng cửa động, chèo thuyền cách xa bến tàu.
Trong đêm hết thảy đều im ắng, chỉ âm thanh rẽ nước của thuyền mái chèo xẹt qua mặt nước.