Cho nên suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn một câu: “Bí thư Hứa, tìm khác .”
Trò chuyện với vài câu, Hứa Diệu Sơn thấy thật sự nên cũng ép buộc . Vì thế trực tiếp xoay tìm đội trưởng đội hại hiện tại, đội trưởng đội sản xuất hiện tại giúp đỡ bắt . Chỉ cần thấy Ninh Lan xuất hiện thì nhất định bắt trở về.
Nếu thể bắt Ninh Lan trở về thì sẽ chuyện gì, nhưng nếu bắt cô trở thì chỉ sợ trận khó mà thu về .
Hai ngày nay Ninh Kim Sinh Và Hồ Tú Liên luôn đặt bộ tâm tư lên việc bắt Ninh Lan, một lòng chờ đợi đến ngày thi đại học sẽ chặn , ngược chuyện khác thì chú ý lắm, nên nhiên cũng ngày hôm qua Ninh Hương chèo thuyền suốt đêm rời khỏi đại đội Điềm Thủy từ sớm.
Vân Mộng Hạ Vũ
Đến buổi sáng ngày hai mươi tháng bảy, vợ chồng Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên dậy sớm. Họ gặp mặt Hứa Diệu Sơn và mấy khác ở bờ sông, đó chèo thuyền trong huyện, canh ở bên cạnh cổng trường thi.
Lần suốt một ngày, đặc biệt là lúc thí sinh đến điểm thi và lúc thí sinh thi xong ngoài, ánh mắt của mấy bọn họ gần như là chằm chằm đó, cũng chớp mắt một cái. kết quả cũng như ý nguyện của bọn họ, họ thấy bóng dáng của Ninh Lan trong đám .
Đến chạng vạng, lúc giờ thi kết thúc, tất cả thí sinh ùa trường thi, cánh cổng trường thi cũng đóng , nhưng mấy bọn họ vẫn thấy Ninh Lan. Hứa Diệu Sơn nhịn mà hút một điếu thuốc lấy tinh thần, chỉ cảm thấy e là Ninh Lan bỏ lỡ cuộc thi đại học .
Vốn dĩ thành tích học tập của Ninh Lan cũng lắm, điểm thi đại học còn đủ điểm tiêu chuẩn, cho dù để cô on tập nửa năm cho vững chắc cũng chắc thể thi đậu. Chắc hẳn cô cũng hiểu trình độ của cho nên trực tiếp đến đây.
Chạng vạng khi thuyền về đại đội Điềm Thủy, Hứa Diệu Sơn vẫn luôn hút thuốc, hít sâu và lời nào. Sắc mặt của Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên thì càng đặc sắc hơn, cảm thấy bầu trời đỉnh đầu đang run rẩy, sắp sập xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-238.html.]
Hồ Tú Liên thật sự hoảng sợ đến mức lặng im như hến, một lúc mới run rẩy hỏi Hứa Diệu Sơn: “Bí thư Hứa, A Lan đến điểm thi, xem bây giờ chúng đây?”
Hôm nay đến, cần nghĩ nhiều cũng là ngày mai cô cũng đến. Hôm nay cô nhiều môn thi thì ngày mai đến thi mấy môn còn gì, là lãng phí thời gian ?
Hứa Diệu Sơn cũng cách nào, hút mấy điếu thuốc : “Cô đến thi thì cũng cách nào, cùng lắm thì ngày mai xổm thêm một ngày . Nếu thật sự còn cách nào thì lên đồn công an công xã trình báo .”
Hồ Tú Liên thêm gì nữa, đội trưởng đội sản xuất chèo thuyền : “Lên đồn công an công xã trình báo thì ích lợi gì, bọn họ quen với Ninh Lan ? Ra khỏi công xã thì bọn họ cũng quản .”
Đặc biệt là ở thời đại , giao thông thư từ đều hề phát triển, trong đồn công an còn Ninh Lan trông thế nào, trong nhà còn một bức ảnh nào của Ninh Lan, bảo bọn họ ngoài tìm là điều khả năng.
Bình thường trong thôn xảy chuyện cũng đều giải quyết trong thôn. Có chuyện thì tìm ủy ban Cách mạng của đại đội, tìm đội trưởng hoặc bí thư đại đội. Lên công xã tìm là việc vô nghĩa, phần lớn đều thể giải quyết .
Trừ khi phạm tội đang ở đó, trực tiếp đưa lên đồn công an, như thì mới tác dụng.
nếu thật sự còn ở đó, bên phía gia đình cũng thể xử lý, ủy ban cách mạng của đại đội cũng thể tự xử lý, là lao động giáo dục phê phán, treo thẻ để kiểm điểm đều do ủy ban cách mạng của đại đội quyết định, cần đến đồn công an của công xã.
Đội trưởng đội sản xuất lời , bầu khí thuyền bỗng chìm yên lặng. Ninh Kim Sinh thuyền bụm mặt , ánh mắt vẫn luôn nhắm thật chặt, chỉ cảm thấy hít thở cũng thật khó khăn, ước gì chìm trong nước c.h.ế.t đuối luôn cho xong.
Dọc theo đường , Ninh Kim Sinh hề lên tiếng chuyện, lúc rời thuyền về nhà cũng tâm trạng ăn uống gì, ông trực tiếp lên giường ngủ. Nhà nghèo đến mức nổi cơm ăn, Hồ Tú Liên tùy tiện hâm nóng chút cơm bưng đến mặt ông, ông cũng qua loa ăn lấy một hai miếng.