Lâm Kiến Đông cũng sản phẩm thêu thùa cho kinh ngạc, cầm tay ngắm nghía kỹ hơn nhưng sợ dơ nó, vì đưa tay đón lấy mà chỉ bên cạnh tỉ mỉ qua nhiều .
Sau khi chiêm ngưỡng xong liền với Ninh Hương: “Anh thật sự từ ngữ nào thể hình dung nữa.”
Ninh Hương một cái, cô cẩn thận cất sản phẩm thêu thùa , đợi khi cô bước từ ngôi nhà thì trong tay cô cầm theo một chút tiền đưa đến mặt Lâm Kiến Đông và : “Đây là tiền công từ .”
Tất nhiên Lâm Kiến Đông nhận, cảm thấy bỏ chút công sức nào cả, chẳng qua chỉ là tùy tiện vẽ vời vài bút lên cuốn lịch trong lúc rảnh rỗi thôi, gì mặt mũi nào mà đưa tay đòi thù lao gì chứ. Ninh Hương cứ nhét tiền đến mặt nhưng vẫn nhận nên : “Em vẫn còn nhờ giúp em vẽ thêm một bức tranh đấy, nếu như nhận thì em cũng sẽ ngại tìm vẽ nữa.”
Nghe đến đây, sắc mặt Lâm Kiến Đông do dự, đó mới đưa tay đón lấy và lên tiếng : “Thôi thì vẫn tìm .”
Học kỳ ở trường học ngoại trừ học các kiến thức chuyên môn thì còn nâng cấp trình độ vẽ vời của , vốn dĩ học kiến trúc cũng vẽ nhưng mà học hỏi về phương diện nghệ thuật nhiều hơn một chút thôi.
Thấy Lâm Kiến Đông nhận tiền , tất nhiên Ninh Hương cũng xem là đối tác của nên xuống với : “Nếu như bức tranh bán thì tiếp theo chúng sẽ hợp tác nhiều sản phẩm hơn nữa, em một chút phong cách cổ đại.”
Lúc cô lên đại học học một học kỳ lịch sử, càng hiểu rõ hơn về văn hóa của Trung Quốc, những kiến thức tích cóp cô thông qua sản phẩm thêu thùa để thể hiện bên ngoài, dùng ý tưởng của để tạo sản phẩm.
Tất nhiên Lâm Kiến Đông đồng ý vẽ, vốn dĩ cũng cái hứng thú , vốn dĩ cũng chỉ là vẽ chơi chơi thôi, ai thưởng thức cũng vô ích thôi. Thế mà bây giờ tác phẩm của thể tạo giá trị nên tất nhiên tình nguyện vẽ thêm, Ninh Hương nở nụ : “Được, em suy nghĩ gì cứ cho là , chúng cùng thảo luận, sẽ vẽ, bình thường cũng sẽ tự vẽ vời một chút, cơ hội sẽ mang cho em xem, nếu như em thích thì sẽ vẽ chi tiết tỉ mỉ hơn.”
Ninh Hương gật đầu: “Vậy cứ quyết định như thế .”
Lâm Kiến Đông tiếp tục nở nụ và nhẹ nhàng gật đầu: “Được thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-251.html.]
Hai xong chuyện thêu thùa và vẽ vời thì cũng còn chuyện gì khác nữa, Lâm Kiến Đông cũng đến lúc về nhà nên cũng ở thuyền của Ninh Hương lâu nữa, lúc còn căn dặn cô: “Buổi tối nhớ khóa cửa cẩn thận đấy.”
Ninh Hương gật đầu: “Yên tâm .”
Tiễn Lâm Kiến Đông lên bờ, , Ninh Hương mới thở phào lưng về thuyền, khi về nhà cô khiêng cái bàn nhỏ trong nhỏ đặt lên sàn gỗ để giành chút gian, đó mở giá xếp bắt đầu việc.
Tranh khu rừng cô thêu nhưng một tác phẩm khác của trạm thêu vẫn thành, cần thêm chút nhẫn nại để cho xong. Đợi đến khi cô xong cái sản phẩm thêu thìa liền cùng cầm đến trạm thêu, giao hàng lấy tiền nhận thêm nguyên liệu mới.
Chuyên tâm việc thêu thùa cô cũng còn nghĩ đến những chuyện khác nữa, bao gồm chuyện lộn xộn của nhà họ Ninh.
Lâm Kiến Đông tốn thời gian nửa ngày về đến đại đội Điềm Thủy, lúc thôn thì đội sản xuất quá thời gian xuống ca . Anh ngang qua cửa nhà họ Ninh, thấy cả gia đình nhà họ Ninh đang dọn dẹp đống đổ nát ở đất.
Trên đầu Ninh Kim Sinh quấn băng gạc và cúi chầm chậm nhặt gạch, bộ dạng trông tệ hại vô cùng.
Họ nhặt đống gạch lên ném qua một bên chất với , những thứ đập vỡ còn thứ gì thể giữ để dùng, bộ chỉ thể bỏ thôi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Căn nhà còn nữa, trong nhà dọn đến mức một sợi lông gà cũng còn, cái gì cũng còn.
Để tránh rước họa , Lâm Kiến Đông cũng lâu nữa mà chỉ lướt qua một cái liền tiếp về phía . Kết quả bao lâu liền hai kẻ phiền phức Ninh Ba Ninh Dương gào lên gọi .
Sau khi gọi Lâm Kiến Đông , Ninh Ba Ninh Lại liền gào phía : “Nhà của thành như thế mãn nguyện chứ!”
Lâm Kiến Đông Ninh Ba Ninh Dương chau mày một cái và chán ghét : “Cả nhà lớn nhỏ của các ai đạo lý ? Chuyện trách thì trách cha của cô đòi nhiều sính lễ như thế để ép chị hai các lấy chồng, trách chị hai các nhẫn tâm trộm hết tất cả tiền trong nhà chứ trách gì?”