Cô còn dùng kinh nghiệm của cho những cô gái sinh ở gia đình như , cố gắng mạnh mẽ, chỉ chính mạnh mẽ mới thể đàng hoàng thoát khỏi tất cả, thoát khỏi loại gia đình mang đến ám ảnh .
Chỉ mạnh mẽ mới thể sống cuộc sống chân chính thuộc về .
Chỉ tất cả mạnh mẽ, cùng nắm tay để gia tăng địa vị của nữ giới, để càng nhiều những cô gái học thể dạy dỗ, mới thể để cho loại gia đình , loại cha càng ngày càng ít.
Hiện tại Ninh Hương còn đủ mạnh mẽ, cho nên cô còn cần tránh một hồi, còn cần tốn chút tâm tư để tính toán. sẽ một ngày, cô thể mạnh mẽ đến mức những chuyện mảy may ảnh hưởng.
Ở bưu điện công xã gửi thư xong, Ninh Hương tiếp tục ở , trực tiếp lên đường trở về nhà thuyền của .
Mà bức thư căn bản cũng thời gian chậm trễ, nhanh liền nhân viên đưa thư đưa đến đại đội Điềm Thủy.
Mà ở đại đội Điềm Thủy nhận lá thư , là Lâm Kiến Đông.
Lâm Kiến Đông ban đêm về nhà thì nhận thư, trở về phòng đóng cửa , xé phong thư , lấy giấy thư, liếc mắt liền là chữ của Ninh Hương. Anh mở bức thư , cẩn thận xong nội dung thư.
Sau đó cũng đợi đến lúc gần khai giảng, ngày hôm liền tìm thời gian tìm Hứa Diệu Sơn. Lúc Hứa Diệu Sơn đang ở công trường, liền gọi Hứa Diệu Sơn sang một bên, tránh những khác.
Hứa Diệu Sơn thấy thần thần bí bí liền hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì ?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Lâm Kiến Đông hắng giọng, với : “Bí thư Hứa, A Hương nhờ phiền một chuyện. Nếu như khi khai giảng, chú Kim Sinh và thím Tú Liên thư giới thiệu đến Tô Thành, phiền đừng cho bọn họ.”
Hứa Diệu Sơn sửng sốt một chút, về phía Lâm Kiến Đông: “A Hương bảo?”
Lâm Kiến Đông thở nhẹ một : “ cũng nhờ , xin giúp A Hương . Cô dễ dàng gì mới tới hôm nay, đừng để chú Kim Sinh và cô Tú Liên hại cô nữa. Bài học của A Lan còn đủ ?”
Nghe thấy A Lan, Hứa Diệu Sơn hít sâu một . Nói đến A Lan quả thật hai vợ chồng dạy hư, con gái ngoan, nghiệp trung học, ở trong thôn bọn họ cũng xem như tệ, bức đến mức trộm tiền bỏ nhà .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-258.html.]
Một cô gái chạy ngoài thế , ở bên ngoài so với lưu vong cũng gì khác , thể sống dễ dàng ? Không ngủ bao nhiêu hầm cầu và chuồng bò, gặp nguy hiểm , ngẫm thật khiến ngột ngạt.
Ninh Hương dễ gì thi đậu đại học, tiền đồ , là phượng hoàng vàng trong thôn, hai vợ chồng hư?
Hứa Diệu Sơn thấp mày suy tư một lát, hít thở về phía Lâm Kiến Đông, trong lòng mặc dù chủ ý nhưng vẫn hỏi Lâm Kiến Đông một câu: “Chúng đều , trong tay A Hương chút tiền, cô thật sự giúp nhà chút nào ?”
Lâm Kiến Đông mắt Hứa Diệu Sơn, im lặng trong giây lát : “A Hương đến lớp hai còn học xong ép nghỉ học kiếm tiền, từ nhỏ đến kiếm bao nhiêu tiền cho gia đình ? Ninh Lan thể học tới cấp ba đều là do cô cung cấp. Cung cấp cho Ninh Lan, dẫn theo hai em trai, phụ giúp gia đình, kết hôn còn buộc gả cho đàn ông kết hôn hai dẫn theo ba đứa con, cũng bởi vì công việc đàn ông , nhà tiền, mặt mũi, thể trợ giúp bọn nhà họ Ninh bọn họ.”
“Mẹ tên Giang Kiến Hải thế nào, A Hương chịu khổ ở nhà chồng hơn nửa năm, lúc nhịn ly hôn, kết quả thì thế nào, đánh chửi nhà đuổi ngoài, một cổng phường thêu, hai năm kỳ thi đại học sống như thế nào?”
“Bây giờ Ninh Lan cùng chú Kim Sinh và thím Tú Liên chó cắn chó chuyện ầm ĩ , khiến nhà họ Ninh gặp khó khăn chính là báo ứng của bọn họ, là thứ bọn họ chịu, dựa đây còn bắt A Hườn gánh vác?” ”
Bí thư Hứa, là kính trọng nhất, tín nhiệm nhất trong thôn chúng , chuyện gì đều , cho , nhà họ Ninh cho A Hương cái gì, A Hương dựa cái gì chịu sự cực khổ ?”
Dựa cái gì?
“Bởi vì cùng huyết thống? Cũng bởi vì Ninh Kim Sinh là cha cô , Hồ Tú Liên là cô ?”
“Có cùng huyết thống chính là nhà ? Trước A Hương xem họ họ là nhà, nhưng bọn họ xem A Hương là gì?”
“Nhà họ chính là cái hang đáy, sẽ kéo c.h.ế.t A Hương.”
Hứa Diệu Sơn đấy Lâm Kiến Đông những lời , mực ngừng hít sâu, chính thì một câu cũng .
Lâm Kiến Đông xong, giữa hai là trầm mặc thật lâu, Hứa Diệu Sơn bình lấy khí, thật lâu sâu về phía Lâm Kiến Đông một câu: “Được, , sẽ thư giới thiệu cho bọn họ. nếu như bọn họ tự chạy , cũng giữ .”
Lâm Kiến Đông thả lỏng một chút: “Không , chỉ cần thư giới thiệu, chúng sẽ cách.”