Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sống Lại Một Đời Làm Mẹ Kế - Chương 259

Cập nhật lúc: 2025-06-04 14:19:50
Lượt xem: 104

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ninh Hương cầm vật liệu trở lại nhà thuyền, mỗi ngày không thường ra ngoài, không phải thêu thùa thì chính là đọc sách học tập.

Nửa tháng ngày nghỉ còn lại rất nhanh liền trôi qua, lúc sắp khai giảng, Lâm Kiến Đông canh đúng lúc tới giúp Ninh Hương chèo thuyền về đại đội Điềm Thủy. Vẫn là chèo thuyền trở về trong đêm, tránh gây ra phiền toái không cần thiết.

Trên đường chèo thuyền trở về, Ninh Hương hỏi Lâm Kiến Đông: “Bên phía bí thư Hứa nói thế nào?”

Nửa tháng trước cô đến công xã gửi thư cho Lâm Kiến Đông, trong thư chủ yếu chính là nói chuyện này. Tự cô không tiện trở về, đành làm phiền Lâm Kiến Đông đến tìm Hứa Diệu Sơn để lên tiếng chào hỏi, nếu như sau khi khai giảng Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên dự định đến Tô Thành, đến lúc đó nhờ Hứa Diệu Sơn đừng viết thư giới thiệu cho bọn họ.

Hứa Diệu Sơn đã đồng ý, Lâm Kiến Đông bảo Ninh Hương yên tâm: “Bí thư Hứa nói anh ta sẽ không viết.”

Ninh Hương thở nhẹ, trong giọng nói có chút áy náy: “Em cũng không muốn làm phiền người khác quá mức, Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên không phải người dễ đối phó, tìm ai thì phiền phức người đó, nhưng em không thể không trù tính một chút, giảm bớt phiền phức sau này.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Lâm Kiến Đông không cảm thấy có gì, thả lỏng nói: “Không cần nghĩ nhiều như vậy, ở một vị trí gánh một phần trách nhiệm, chút chuyện này của em sẽ không quấy nhiễu nhiều đến bí thư Hứa. Anh ta làm bí thư đại đội ở ở thôn chúng ta nhiều năm như vậy, đến cả Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên nho nhỏ cũng không quản được, vậy còn Làm bí thư đại đội gì nữa?”

Nghe nói như thế, trong lòng Ninh Hương vô thức thả lỏng một chút, bỗng nghĩ đến gì đó, nhìn bóng đêm rồi hỏi Lâm Kiến Đông: “Trước đó em nhờ anh giúp em chèo thuyền đi, bọn họ có tìm anh gây chuyện không?”

Giọng điệu Lâm Kiến Đông vẫn thoải mái: “Không có bất kỳ ai nhìn ra là anh, bọn họ dựa vào gì tìm anh gây chuyện? Ngược lại cũng có đến nhà anh hỏi, nhưng thằng tư nhà anh cầm xẻng điên cuồng huơ huơ, bọn họ liền bị doạ chạy.”

Ninh Hương nhịn không được cảm thấy buồn cười —— Hay cho một người lấn yếu sợ mạnh.

Hai người trò chuyện xong chuyện Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên, lại trò chuyện chủ đề khác suốt đường đi để g.i.ế.c thời gian.

Chèo thuyền về đến đại đội Điềm Thủy là lúc rạng sáng, gà trống còn chưa gáy báo sáng, Lâm Kiến Đông đổi bến đò, ngừng thuyền. Ninh Hương ở trên thuyền đợi anh một hồi, chờ anh về nhà lấy hành lý, hai người liền lên thuyền đến Tô Thành.

Trước khi đến lúc ăn trưa thì đến trường học, bạn cùng phòng đều là người nơi khác, những người khác còn chưa tới, sau khi Ninh Hương dọn dẹp giường chiếu xong thì đến căn tin ăn cơm rồi quay về nhà tắm tắm rửa, sau đó liền vùi đầu đi ngủ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-259.html.]

Một giấc này ngủ đến lúc chạng vạng mới tỉnh lại, lúc tỉnh lại thì người trong túc xá đã đến đông đủ, tất cả hơi thấp giọng nói chuyện, một lát lại cười một tiếng, đều là nói những chuyện thú vị trong kỳ nghỉ của mình.

Ninh Hương nằm trên giường tỉnh táo khoảng chừng mười phút mới ôm đầu nặng do ngủ say ngồi dậy.

Bạn cùng phòng thấy cô tỉnh lại cũng không có tiếp tục thấp giọng nói chuyện nữa, dùng âm thanh bình thường nhìn về phía cô nói: “Cậu đây là tối hôm qua đi làm cái gì vậy? Vừa đến trường học liền ngủ nửa ngày.”

Đầu óc Ninh Hương vẫn còn chút mơ màng, âm âm mang chút giọng mũi: “Các cậu đều tới rồi à.”

Sáu người cùng nhau ngẩng đầu nhìn sang phía cô, Trương Phương lên tiếng nói: “Đúng vậy, Tống Tử Trúc vừa thu dọn giường chiếu xong được một lát, chờ cậu dậy cùng đến căn tin ăn cơm nè, có đi hay không?*

Ninh Hương gật gật đầu: “Tôi dậy rửa mặt.”

Nói dứt lời cô leo từ trên giường xuống, bưng chậu rửa mặt và đồ rửa mặt đến nhà vệ sinh, đánh răng rửa mặt xong trở về, soi vào cái gương nhỏ trong ký túc xá một cái, chải tóc chỉnh tề, thắt hai b.í.m như cũ.

Chải tóc xong quay đầu, mắt quét qua phát hiện Triệu Cúc đã cắt tóc ngắn dài đến cằm, cô kinh ngạc một chút, sau đó nhìn Triệu Cúc cười nói: “Cậu cắt tóc rồi hả?”

Triệu Cúc đưa tay sờ tóc mình một chút, còn xoay một vòng trước mặt Ninh Hương, hỏi cô: “Thế nào?”

Ninh Hương vẫn cười: “Rất đẹp, phong cách tây.”

Triệu Cúc nghe thấy lời này rất hài lòng, ôm lấy cánh tay Ninh Hương rồi cùng những người khác rời ký túc xá, đến căn tin ăn cơm. Lúc ăn cơm không tránh khỏi nói đến khẩu vị ăn uống, Cố Tư Tư nói: “Tôi về nhà ăn cơm cũng không quen nữa.”

Trương Phương bày tỏ: “Tôi vẫn là không quen cơm ở đây, còn nhớ lúc khai giảng học kỳ trước chứ? Không quen khí hậu bị tiêu chảy, ăn cũng không dám ăn, sau hai tháng, tôi gầy tận mười cân đó!”

Bảy người ký túc xá cứ hi hi ha ha như vậy, vừa trò chuyện vừa ăn cơm tối trong căn tin. Ngày đầu tiên khai giảng, cơm nước xong xuôi cũng không đi đến chỗ khác, vẫn là trở lại ký túc xá sắp xếp đồ đạc.

Loading...