Bảy trở ký túc xá phát hiện cửa mở chứ đóng, đẩy cửa liền phát hiện Kim Văn Đan đến. Mối thù mách lẻo của học kỳ vẫn còn trong lòng mỗi , cho nên thấy cô cũng chào hỏi, chỉ coi như thấy.
Trở ký túc xá vẫn chuyện trò líu ríu, kỳ nghỉ dài như , bảy tùy tiện mỗi một câu cũng đủ thời gian lâu. Đêm nay Ninh Hương cũng thêu thùa, thả lỏng cùng chuyện phiếm.
Ngồi chuyện một hồi tìm cô, cô rời ký túc xá, xuống lầu thì thấy Sở Chính Vũ mà nguyên kỳ nghỉ đều gặp mặt. Cậu vẫn là dáng vẻ như học kỳ , ký túc xá các cô cũng hấp dẫn ánh mắt các bạn học nữ.
Ninh Hương đến mặt , thoải mái hỏi: “Tìm chuyện gì ?”
Sở Chính Vũ đưa cái hộp trong tay đến mặt cô, : “Không khai giảng , đem chút đồ trong nhà đến trường học, tất cả bạn bè đều phần, cũng giữ một ít cho cô.”
Ninh Hương thể đây đại khái là đồ ăn, cũng thể đây đồ rẻ gì. Dù là bạn bè thì cô cũng nhận những vật , qua , trả lễ cho cũng đủ đủ phiền phức, cô cũng là tiền gì.
Qua với giá thành cao như , hiện tại cô theo nổi.
Cho nên cô : “Không cần, thích ăn đồ ăn vặt.”
Sở Chính Vũ vẫn đưa đến mặt cô: “Không thích thì đem về chia cho bạn cùng phòng ăn cũng , cô xem đem đến lầu , cô nhận thì mất mặt.”
Ninh Hương vẫn là hoà nhã, chuyện dịu dàng: “Vậy chỉ thể khiến mất mặt .”
Sở Chính Vũ còn gì đó tiếp, ánh mắt sững sờ Ninh Hương, nghẹn lời. Cậu Ninh Hương một hồi, quan sát ánh mắt và vẻ mặt cô, lát hỏi: “Thật sự nhận hả?”
Ninh Hương lắc đầu: “Không nhận.”
Sở Chính Vũ hít nhẹ một , đành tiếp: “Được thôi, đem về chia cho bạn cùng phòng ăn.”
Ninh Hương gật gật đầu: “Nếu chuyện gì khác về đây.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-260.html.]
Nói xong cô vẫy vẫy tay với Sở Chính Vũ về ký túc xá, lễ phép khách đúng mực.
Sở Chính Vũ cô ký túc xá, tay bưng hộp đồ ăn vặt, hít một thật sâu. Sau khi bóng dáng Ninh Hương biến mất ở cổng ký túc xá, mới , chút vui về ký túc xá.
Trở ký túc xá, thả hộp đồ ăn xuống, uỵch xuống giường, thất thần tựa ở đầu giường.
Bạn cùng phòng tới đụng giường của một cái, hỏi: “Ỉu xìu , lạnh nhạt ?”
Ánh mắt Sở Chính Vũ trống rỗng xuất thần một lát, đó đầu về phía bạn cùng phòng , lên tiếng hỏi: “Chẳng lẽ là tớ đủ trai phóng khoáng? Hay là thành tích học tập của tớ đủ ưu tú? Hoặc là bởi vì cô vẫn còn trách tớ chuyện máy ghi âm?”
Ánh mắt của bạn cùng phòng kỳ lạ mà chằm chằm một hồi, suy đoán : “Anh em, … bạn nữ khoa lịch sử ... cự tuyệt chứ…”
Sở Chính Vũ thu hồi ánh mắt, thở dài ánh mắt trống rỗng : “Tớ thể hiện tớ ý tứ đối với cô , nhưng tớ cũng thể , cô đối với tớ ý tứ .”
Kỳ nghỉ thời gian dài gặp, phản ứng khi Ninh Hương thấy bình đạm. chỉ cần một chút ý với ở phương diện đó thì khi cầm đồ đến tìm cô, trong ánh mắt của cô cũng sẽ tỏa kinh ngạc và vui mừng.
Kết quả cô những biểu hiện như mà ngay cả đồ tặng cũng nhận.
Cậu nâng hai tay lên đỡ đầu, suy nghĩ về cuộc đời.
Vân Mộng Hạ Vũ
* * *Ninh Hương về ký túc thì xuống trò chuyện cùng bạn trong phòng, đó thấy cũng đến giờ thì rủ tắm rửa, đúng giờ lên giường ngủ, sắp xếp tâm trạng điều chỉnh trạng thái, sẵn sàng bắt đầu một học kỳ mới.
Ký túc xá bảy , buổi tối cũng a chuyện với Kim Văn Đan, tất cả đều coi cô là khí. Mà Kim Văn Đan cũng chủ động bày tỏ thiện chí chuyện với bọn cô, đến giờ thì tự trèo lên giường ngủ, tiếp tục trạng thái của học kỳ .
Ngày hôm đúng giờ thức dậy rửa mặt ăn sáng lớp, tất cả đều nhanh chóng bước trạng thái học tập của một học kỳ mới, điều học kỳ rõ ràng căng thẳng như học kỳ .
Học kỳ 1 khi mới đến trường, vì đây bỏ lỡ quá nhiều thời gian nên tất cả đều cố gắng học tập hết . Bây giờ quen với cuộc sống trường lớp, nhịp điệu về các mặt theo bản năng cũng chậm .