Lâm Kiến Đông thẳng thắn: “Anh thấy em ở phố Quan Tiền.”
Ninh Hương : “Bạn cùng phòng em sợ hổ, vì nên mới tới chào hỏi.”
Lâm Kiến Đông cảm thấy quan trọng, dựa hai tay kiếm tiền thì gì mà mất mặt, cần mấy thứ mặt mũi hư danh đó. Lâm Kiến Đông đưa một hộp bánh ngọt trong tay đến mặt Ninh Hương, với cô:
“Mang từ phố Quan Tiền tới cho em, giờ vẫn luôn là em mời ăn cơm, dẫn tới những nơi mà cả đời từng tới. Chờ kiếm thêm nhiều tiền hơn, sẽ mời em ngoài ăn món gì đó thật ngon.”
Ninh Hương hộp bánh ngọt cầm trong tay một lúc, cô đưa tay nhận lấy, đó về phía : “Được.”
Giữa hai bọn họ cần khách sáo, hơn nữa từ lâu là loại quan hệ cần khách sáo với đối phương. Nhất là lúc bình thường cùng va chạm ý tưởng vẽ tranh phác thảo, ăn uống gì đó cũng đều sẽ tính toán lẫn . Lúc nhận tiền công từ việc đồ thêu, Ninh Hương cũng đều sẽ chia tiền công cho Lâm Kiến Đông.
Lâm Kiến Đông đưa bánh ngọt cho Ninh Hương xong cũng còn chuyện gì khác, Ninh Hương mau về, còn cô tiến trong ký túc xá, đó mới xoay về ký túc xá của . Cả ngày nay ở bên ngoài bán hàng mệt c.h.ế.t , về tắm rửa nghỉ ngơi.
Ninh Hương trở ký túc xá lấy bánh ngọt chia cho mỗi một phần, còn dư cô cất trong ngăn kéo của . Sau đó N inh Hươngcầm lấy chậu rửa mặt, khăn mặt, bàn chải và kem đánh răng rửa mặt, khi về sách cũng xuống nghỉ ngơi.
Bây giờ là mùa hè, buổi tối ngủ vô cùng nóng, thời đại trong ký túc xá quạt điều hòa, chỉ thể từ cầm quạt phe phẩy. Ngày hôm nay lúc ngoài dạo phố, mỗi trong ký túc xá đều mua cho một cái quạt xinh .
Phía giường trải chiếu, bụng đắp một tấm chăn mỏng, quạt quạt miễn cưỡng ngủ. Nếu thực sự chịu thì hất đầy nước lạnh nên sàn nhà ký túc xá, nước bốc lên hấp thụ nhiệt cũng thể mát mẻ hơn một chút.
Có vài bạn học thực sự chịu , bèn kết bạn kéo chiếu lên nóc tòa nhà ngủ.
Thời gian một ngày một ngày trôi qua, lẽ cũng dần quen, còn cảm thấy một học kỳ trôi qua quá nhanh. Nhập học vẫn còn cảm giác gì nổi bật, thế mà một tuần một tuần, bỗng nhiên sắp nghỉ.
Gần tới cuối kỳ, tất cả đều kiềm chế chuẩn thi học kỳ. Trước một tuần thi, Ninh Hương cũng ngừng việc thêu thùa , cô tập trung tinh thần ôn tập chuẩn thi học kỳ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-280.html.]
Hôm đó cô đang sách ở trong phòng học, bởi vì nóng quá, một lúc cầm sách giáo khoa quạt như quạt phiến một lúc. Mùa hạ oi bức cũng bám sát mặt khiến nơi nào để trốn thoát, chỉ ngâm trong làn nước đá.
Ninh Hương thẳng lưng ngay ngắn, cô cầm bút vẽ vẽ lên sách bài tập, cảm giác trán đang đổ mồ hôi, cô đưa tay cầm lấy quạt mới quạt hai cái, bỗng cửa phòng học gọi cô, thầy Vương hướng dẫn gọi cô tới phòng việc.
Ninh Hương là ủy viên học tập trong lớp, giáo viên hướng dẫn tìm là chuyện bình thường, vì cô cũng hỏi nhiều thêm, tay cầm quạt quạt thêm mấy phiến gió nữa, đó bèn dậy về phía văn phòng việc của thầy giáo hướng dẫn.
Đến nơi Ninh Hương gõ cửa phòng bước , phát hiện chỉ thầy giáo hướng dẫn, mà còn một đàn ông trung niên xa lạ đang ở bên cạnh bàn việc. Nhìn thấy cô phòng, thầy giáo hướng dẫn lên bắt chuyện với cô , đó đàn ông cũng lên.
Xem tìm Ninh Hương tới, hình như vì công việc gì của lớp. Trong lòng Ninh Hương thắc mắc, đây là chuyện chuyện . Cô quen đàn ông , vì thế bèn lên tiếng chào hỏi thầy giáo:
“Thầy tìm em chuyện gì ạ?”
Thầy giáo hướng dẫn chuyện ôn hòa, mặt chứa ý :
“Nghe em thêu thùa đúng ?”
Đây cũng là bí mật gì, bình thường Ninh Hương đều quang minh chính đại đồ thêu trong túc xá, trong trường học cũng là cấm mang những thứ tới trường học . Người thiết với cô đều , cô dựa thêu thùa để kiếm tiền sinh hoạt.
Vì thế nên Ninh Hương thầy giáo hướng dẫn gật đầu: “Gia đình em đủ điều kiện để học, bình thường em đều dựa chút đồ thêu để kiếm tiền sinh hoạt phí.”
Thầy giáo hướng dẫn bèn đem đề tài kéo tới đàn ông , với Ninh Hương: “Đây là lãnh đạo bộ phận quà tặng của khách sạn Tô Hương lớn nhất thành phố chúng , bọn họ mua đồ thêu quà tặng nên trường học sắp xếp gặp mặt.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Ninh Hương thầy giáo hướng dẫn xong, bỗng nhiên hồn , cô vội vàng lên tiếng nhiệt tình chào hỏi: “Chào lãnh đạo ạ.”
Người đàn ông : “Đừng gọi lãnh đạo gì cả, gọi đồng chí là , họ Hàn.” Hàn Học Minh.
Thầy giáo cũng giới thiệu với Hàn Học Minh: “Đây chính là học trò Ninh Hương mà các tìm.”