Nghe vậy, Ninh Tương cũng không kinh ngạc chút nào. Cô đã từng tiếp xúc một thời gian ngắn với Lưu Doanh, cô đã sớm biết người phụ nữ đó kết hôn với Giang Kiến Hải với mục đích gì. Một là muốn cái danh vợ Xưởng trưởng, hai là tính toán ba đứa nhỏ có triển vọng trong tương lai.
Đến cuối năm ngoái, tất cả những thứ cô ta mưu toan đều đã bị phá hủy, với tính cách như cô ta, sao có thể tiếp tục ở nông thôn chịu đựng gian khổ với Giang Kiến Hải. Giang Kiến Hải không ly hôn thì cô ta cũng sẽ không thể vì một tờ giấy ly hôn mà bị ràng buộc ở đây.
Mặc dù nói Lưu Doanh đã làm mất lòng cha mẹ cô ta để kết hôn với Giang Kiến Hải, nhưng cha mẹ cô ta là những người cha mẹ bình thường, yêu thương Lưu Doanh, vì vậy chỉ cần Lưu Doanh nhận ra sai lầm của mình quay đầu lại, cha mẹ cô ta gần như sẽ tha thứ cho cô ta.
Không phải tất cả các bậc cha mẹ trên đời đều giống như Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên, coi con gái của mình như công cụ, làm mất mặt thì không nhận nữa. Đa số là những bậc làm cha làm mẹ rất thương con gái, sợ con gái đi lấy chồng tủi thân, sợ đủ thứ.
Nếu cha mẹ của Lưu Doanh cũng giống như Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên, ban đầu sao họ có thể trực tiếp tranh cãi với Lưu Doanh. Họ chỉ ước gì Lưu Doanh không kết hôn với Giang Kiến Hải, tàn nhẫn đập sính lễ lên người đàn ông đã qua ba lần vợ là Giang Kiến Hải này.
Ninh Hương không có nửa điểm ngạc nhiên hay tò mò về việc Lưu Doanh bỏ trốn, Giang Kiến Hải không đồng ý ly hôn với cô ta, có lẽ là vì đánh cuộc một lần. Lúc anh ta giàu có Lưu Doanh đi theo hưởng phúc, bây giờ anh ta không còn gì nữa trở về nông thôn, Lưu Dĩnh quay đầu liền định đá anh ta, là người thì không ai có thể chấp nhận được.
Tóm lại, đã rơi vào tình cảnh này rồi, anh ta sống không tốt đẹp thì cũng sẽ không để cho Lưu Dĩnh có cuộc sống tốt, tự nhiên sẽ không đồng ý ly hôn.
Ninh Hương không quan tâm đến việc Giang Kiến Hải và Lưu Doanh ly hôn như thế nào, có động tay hay làm gì hay không cô đều không có hứng thú. Cô bắt được một tin tức khác trong lời nói của Vương Lệ Trân, chỉ nhìn Vương Lệ Trân hỏi: “Giang Kiến Hải đến Huyện bày hàng?”
Vương Lệ Trân gật đầu, “Nghe nói đã quen làm lãnh đạo hưởng phúc quen rồi, nên không bằng lòng ra đồng làm việc kiếm công điểm, kiếm điểm quá mệt. Nhưng cậu ta dẫn theo vợ và ba đứa con cũng phải ăn cơm mà, không biết kiếm hàng ở đâu ra, đến thị trấn bày hàng rồi. “
Ninh Hương cười như đang nghe kể chuyện,”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-290.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
Nghĩ cách như vậy, chắc là làm được rất tốt?”
Vương Lệ Trân cong môi,” Tốt hay không thì không biết, sau khi cô vợ ở thành phố bỏ chạy, nghe nói trong lúc mở quán bán đánh nhau người ta một trận, hai bên đều bị đánh vỡ đầu, đến bệnh viện khâu mấy mũi. Hình như là do bán đồ không nhiệt tình với người ta, người ta thấy cậu ta không vừa mắt, nhổ nước bọt mắng chửi cậu ta bày hàng rách nát, cậu ta nổi khùng lên, đánh nhau với người ta ngay tại chỗ. “
“Anh ta làm lãnh đạo quen rồi bà biết đấy, trước đây anh ta luôn được người khác nắm nịnh nọt, tính nết bị dưỡng lớn mà , làm sao lại có thể chịu đựng được uất ức tức giận như vậy. Ở trong thôn không đi làm ruộng mà còn bày quán, mọi người rất coi thường anh ta, nói ra nói vào. Sau đó vợ lại chạy mất, chuyện nào cũng làm anh ta mất mặt. Trong thôn luôn bị người ta chỉ trỏ, trong lòng anh ta khẳng định từ lâu đã không thoải mái.
”
”
Nghe nói người bị cậu ta đánh là người khó chọc nhất trong Huyện, sau đó chỉ cần cậu ta đến mở quán trong Huyện, người đó sẽ mang người tới đập phá đồ của cậu ta. Báo cảnh sát bọ họ cũng không sợ, bọn đó đều là khách hàng quen trong cục cả, vào cục ảnh sát cũng giống như về nhà. Ngồi đấy vài ngày lại được thả ra, không có chuyện gì lại tiếp tục gây rắc rối với cậu ta, không để cậu ta sống yên. Sau đó cậu ta chuyển sang mở quán ở chợ nhỏ của Công xã, nhưng vẫn bị người ta qua làm loạn mấy lần. Lỡ chọc phải đám lưu manh thì cũng không còn cách nào, gần đây nghe nói cậu ta hình như không còn mở quán nữa.
“
Ninh Hương cúi mặt, khóe miệng vẫn hơi câu lên, trong lòng thầm nghĩ - Giang Kiến Hải lúc đó trọng sinh quay lại, khi trong lòng ôm nỗi niềm Lưu Doanh ly hôn với anh ta, chắc là có c.h.ế.t cũng không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ đi đến bước đường ngày hôm nay.
Đời trước anh ta đắc chí cả đời, sống cuộc phải gọi là người trên người. Đời này trọng sinh quay về thì cũng đã là Xưởng trưởng, là lãnh đạo được ngưỡng mộ nhất trong thời đại này, đi đến đâu cũng được người nịnh nọt, tính khí quả thực từ sớm đã bị nâng cao đến không hạ xuống được.
Một phát từ trên mây rơi xuống, thái độ của mọi người đối với anh ta thay đổi 180 độ, từ khen ngợi trước đây biến thành khinh thường như bây giờ, người bình thường sẽ không thích ứng nổi sự chênh lệch tâm lý như vậy.