Nhiều sẽ bởi vì thích ứng nổi sự chênh lệch, sẽ trở nên sa đọa, suy sụp, thậm chí tự tử. Điều đòi hỏi một tố chất tâm lý cực kỳ vững vàng mới thể chịu đựng cách , mới thể chịu đựng gánh nặng tủi nhục để nên chuyện.
Vì bước ngoặt cùng đổi của thời đại, khi tước quyền đảng viên và công việc chính phủ trở về quê hương, lẽ lúc đầu vẫn miễn cưỡng định tâm lý, cũng chịu đựng tủi nhục và gánh nặng để , nếu thì cũng sẽ mất hết mặt mũi cũng ngoài mở quán.
vì Lưu Doanh sống cuộc sống vất vả mà ly hôn với , ly hôn thì trực tiếp bỏ chạy, trong thôn càng nhiều lời đồn đại hơn về , thấy đều dùng ánh mắt láo liên, xì xầm bàn tán chỉ trỏ, nên tâm trí của mới dần còn giữ vững nữa.
Tâm trí suy sụp thì còn thể chuyện gì, dù việc gì cũng sẽ thành.
Ninh Hương chuyện, Vương Lệ Trân tiếp: “Nghĩ cũng thật thổn thức, đây gia đình phong quang bao, là gia đình xếp hàng giàu trong Công xã chúng , ai gặp mà khách khí gọi một tiếng Xưởng trưởng Giang. Bây giờ thì , lưu lạc đến bước đường , ai ai cũng thể giẫm lên. Bà thấy cả đời , e rằng sẽ tìm vợ nữa. “
Đối với mấy chuyện khác Ninh Hương gì để , cảm thông cũng ý định nhạo , đều là tự lựa chọn. đến cưới vợ, cô nhướng mày Vương Lệ Trân, mở miệng một câu: “Anh xứng vợ, tất cả đều là báo ứng.”
Vương Lệ Trân Ninh Hương ở nhà họ Giang chịu quá nhiều uất ức, nếu chịu đựng những uất ức như , cô cũng sẽ ly hôn, càng xảy đủ thứ chuyện như hiện tại . Ninh Hương Giang Kiến Hải xứng một vợ, thì nhất định là xứng.
Vương Lệ Trân còn : “Cậu rơi xuống bước đường thì thôi, nhưng ba đứa trẻ nhà cũng khiến bớt lo. Đầu năm nay đứa lớn nghiệp cấp hai thi cấp ba nhưng thi đỗ, xem tình huống chắc là sẽ học nữa . Hai đứa cũng , chúng căn bản cũng lời Giang Kiến Hải, coi thành kẻ thù là lắm , tóm là quản , chung tất cả đều giày vò vô dụng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-291.html.]
Ninh Hương ăn cơm xong đặt đũa trong tay xuống, : “Cho dù Giang Kiến Hải suy nghĩ quản chúng, thì lúc xưởng trưởng nhà máy chỉ sợ cũng thời gian, bây giờ thì chậm . Không ai kiên trì chỉ dẫn bọn chúng, để chúng biến thành ngày hôm nay cũng là chuyện gì bất ngờ. Anh cho rằng trẻ nhỏ dễ dàng nuôi lớn, dễ dàng chăm sóc, cần nhọc lòng mất công sức của mà vẫn thể thành tài. Đối với một đứa nhỏ trời sinh hiểu chuyện thì thể, nhưng Giang Ngạn, Giang Nguyên và Giang Hân là những đứa trẻ như . Giang Kiến Hải thời gian dạy dỗ, Lưu Oánh càng quan tâm, giày vò qua giữa nông thôn và trong thành phố, thành vô dụng mới là kỳ lạ.”
Ba đứa nhỏ nhà họ Giang từ nhỏ là những đứa nhỏ hiểu chuyện khiến khác bớt lo, bởi vì Lý Quế Mai chăm sóc lâu dài, từ nhỏ tính tình đều dạy dỗ đến phần xiên lệch. Vừa to lớn tính, kiêu căng đến mức bạo gan, việc gì thì trộm chó bắt gà, bắt nạt khác.
Nếu như kiếp Ninh Hương tự thiêu chính để đổi lấy cuộc đời của bọn chúng, nếu như Ninh Hương cũng chẳng quan tâm, dạy dỗ chúng, thậm chí giống như Lưu Oánh khiến cho bọn chúng chịu uất ức thì lẽ kết cục của bọn chúng cũng sẽ khác đời là mấy, căn bản lớn lên cũng sẽ thể tài .
Vân Mộng Hạ Vũ
Vương Lệ Trân xong chuyện nhà họ Giang, bà cảm khái thổn thức một lúc cũng thôi, dù cũng chuyện liên quan tới . Bà cũng giống như những khác, xem mấy chuyện náo nhiệt đó tán gẫu lưng với Ninh Hương mà thôi.
Mà bà bùi ngùi thổn thức, chỉ vì thế sự vô thường. Trước nhà họ Giang rạng rỡ tiền như , thế mà đổ là đổ ngay, ngờ còn thể lụn bại đến mức độ , đây bọn họ thật sự nghĩ cũng dám nghĩ tới.
Công việc của Giang Kiến Hải còn, vợ thì bỏ chạy, nuôi ba đứa nhóc vô dụng khổ , tương lai còn hy vọng gì?
Bản còn nhiều hy vọng, đến đời kế tiếp cũng mất hy vọng.
Vương Lệ Trân bùi ngùi chuyện của khác nhưng cũng chỉ trong một lúc thôi, bà xong chuyển sang tán gẫu những chuyện khác, đem chuyện nhà họ Giang quẳng hết đầu. Còn đến chuyện đồng tình chứ đừng tới chuyện quan tâm.