Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sống Lại Một Đời Làm Mẹ Kế - Chương 293

Cập nhật lúc: 2025-06-05 13:52:33
Lượt xem: 91

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ninh Hương nhịn không được bật cười, cười một lúc cô lại nói: “Vậy bà cứ chờ mà xem, bây giờ bọn họ chỉ trỏ cười nhạo bốn anh em nhà họ Lâm như vậy, một ngày nào đó muốn cười không cũng không cười nổi đâu. Không những không cười nổi, cháu sợ là họ còn muốn đi nịnh bợ người nhà họ Lâm đấy.”

Vương Lệ Trân không nghĩ nhiều, thuận miệng bèn hỏi: “Nịnh bợ cái gì?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Ninh Hương vô cùng chắc chắn nói: “Còn phải nhờ người nhà họ Lâm dẫn dắt bọn họ đó, dẫn bọn họ đi vào trong nhà máy nhập ít hàng hoá, để cho bọn họ cũng được chia một chén canh, đi theo uống ngụm canh kiếm ít tiền. Có điều tới lúc đó, chuyện nhanh chóng phát tài làm giàu là không có khả năng.”

Bởi vì một chén canh phải chia cho nhiều người mà, vậy nên dựa vào nghề này sẽ rất khó để giàu lên được.

Vương Lệ Trân nghe xong chậm rãi gật đầu mấy lần, sau đó tràn đầy mong đợi nói: “Vậy bà sẽ chờ để xem trận náo nhiệt này.”

Ninh Hương cười đáp lại: “Vâng, hẳn là sẽ rất thú vị.”

***

Mà trong số những người xem thường và chê cười bốn anh em nhà họ Lâm, cũng có mấy người nhà họ Ninh. Tuy rằng hiện tại nhà bọn họ trở thành gia đình nghèo nhất thôn Điềm Thuỷ, không dám trêu chọc gây sự trước mặt người khác, nhưng ở sau lưng lại không ít lần khua môi múa mép nói huyên thuyên.

Đặc biệt là Hồ Tú Liên và Trần Xuân Hoa vẫn không hợp nhau, bây giờ nhìn bốn người con trai nhà bọn họ không làm việc nghiêm chỉnh, bà ở sau lưng tự nhiên là muốn nói vài câu, lại phán xét ba, năm câu. Trong thôn có chuyện cười để xem, vậy thì bà cũng phải cùng mọi người nhìn xem một chút.

Lại nói một năm này nhà họ Ninh tích góp được một ít tài sản, chẳng hạn như một cái bàn nhỏ, mua thêm hai bộ bát đũa. Họ ở cái lều nhỏ bên cạnh nhà lúc trước, lại dựng một cái lều đơn sơ khác để che mưa. Bếp, nồi, và bàn đều để ở trong lều đó. Đêm nay một nhà bốn người ngồi xuống xung quanh chiếc bàn nhỏ ăn cơm, lại nói vài câu liên quan tới chuyện nhà họ Lâm, đều nói bốn anh em nhà họ Lâm đều là đồ con cái bất hiếu, để cho cha mẹ bọn họ phải ra đồng làm việc, còn mình thì đi ra ngoài lang thang ăn chơi lêu lổng làm việc nhàn hạ, tất cả đều ăn không ngồi rồi.

Nói xong hai người còn dạy dỗ Ninh Ba Ninh Dương, để bọn chúng không thể học theo bốn anh em nhà họ Lâm kia không chịu làm việc đàng hoàng, để Ninh Ba thành thật làm việc kiếm công điểm, Ninh Dương chăm chỉ học tập, thi lên đại học kiếm được công ăn việc làm mới là điều quan trọng nhất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-293.html.]

Mà Ninh Ba theo Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên xuống ruộng làm việc kiếm sống hơn một năm, thằng bé đã khó chịu từ lâu. Mỗi ngày thằng bé nhìn Ninh Dương đeo cặp sách đi học, không bị gió thổi, không phải phơi nắng, lại còn có thể có cơ hội thi đại học mở mày mở mặt, trong lòng thằng bé càng buồn hơn.

Nghe Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên “dạy dỗ” xong, thằng bé cũng không lên tiếng trả lời ngay, một lúc sau Ninh Ba ngẩng đầu lên nhìn về phía Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên, bất ngờ nói một câu: “Con cũng không muốn xuống ruộng làm việc, con muốn đi ra ngoài tìm việc làm.”

Nghe thằng bé nói như thế, Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên đều ăn ý ngẩn người nhìn Ninh Ba.

Sau đó vẫn là Ninh Kim Sinh mở miệng trước, hỏi: “Mày đi đâu tìm việc làm?”

Chuyện này Ninh Ba đã nghĩ từ lâu rồi. Thằng bé không muốn lại ở nhà trồng trọt, mỗi ngày cắm mặt cho đất cắm lưng cho trời, nhọc nhằn khổ sở làm việc kiếm công điểm, kết quả quanh năm đến một đồng tiền cũng không nhìn thấy đâu, vì thế thằng bé nói: “Đi vào thành phố.”

Hồ Tú Liên hỏi: “Bây giờ trong thành phố có công việc gì làm?”

Ninh Ba nói không ra cảm xúc: “Không biết, phải đi xem mới có thể biết được.”

Năm nay chính sách được nới lỏng, không còn cản trở những người nhà quê đi vào thành phố nữa, Ninh Ba đã nghĩ tới việc đi ra ngoài, không muốn ở lại trong nhà. Thằng bé thà rằng đi ra ngoài ngủ ngoài gầm cầu, ngủ trên đường cái, cũng còn hơn phải ở nhà ngủ trong cái lều rách này, càng không muốn làm việc.

Thằng bé không muốn nhìn thấy Ninh Kim Sinh, Hồ Tú Liên và Ninh Dương, suốt một năm qua thằng bé vẫn luôn phải cắn răng nhẫn nhịn. Bởi vì không có chỗ nào có thể đi, Ninh Ba mới phải chịu đựng ở lại. Nhưng nửa năm gần đây thằng bé lúc nào cũng nghĩ tới chuyện này, bây giờ thằng bé đã muốn đi ra ngoài.

Song Hồ Tú Liên nói cũng không sai, hiện tại trong thành phố cũng không có mấy công việc cần người nhà quê làm. Thành thị vẫn còn chưa bắt đầu kiến thiết và phát triển, công ăn việc làm cho người dân thành phố vẫn còn rất hạn chế. Người nhà quê có thể vào thành phố, nhưng rất khó sống sót.

Không biết Ninh Ba muốn làm gì, Ninh Kim Sinh nín thở, trầm giọng nói: “Không cho phép đi.”

Loading...