Ninh Ba vào thành phố trước hết phải mang tiền đi ra ngoài, sau khi đi ra ngoài cũng chưa chắc đã có thể tìm được việc làm, kiếm tiền lại càng khó khả thi. Đi ra ngoài xem xét một vòng vừa lãng phí tiền, lại còn chưa nói tới việc làm lỡ thời gian, công điểm trong nhà cũng sẽ bị giảm sút, tất cả những thứ này tính ra đều là tổn thất.
Trước mắt cuộc sống của gia đình bọn họ vẫn còn rất nhiều khó khăn, nhà họ nợ đội sản xuất không ít lương thực và công điểm, lại còn nợ mấy nhà họ hàng thân và bí thư thôn trưởng kia một khoản tiền. Phải chờ đến cuối năm nay bán lợn hơi, e rằng mới có thể lấp kín được một chút lỗ thủng.
Mà thật ra Ninh Ba cũng không có lý tưởng gì rộng lớn, cũng không phải vì muốn nhìn thế giới bên ngoài, chủ yếu nhất vẫn là trong lòng thằng bé cảm thấy không công bằng, không muốn tiếp tục ở lại trong nhà cái này nữa. Mỗi ngày trôi qua thằng bé đều cảm thấy vô cùng uất ức và dày vò, thà rằng tự mình đi ra ngoài chịu vất vả.
Nói thẳng ra theo trình tự, thằng bé chỉ lớn hơn Ninh Dương hai mươi mấy phút, dựa vào đâu mà hiện tại thằng bé phải trải qua loại cuộc sống này? Dựa vào đâu mà mỗi ngày thằng bé đều phải đi sớm về tối làm việc, kiếm tiền mà một đồng cũng không nhìn thấy, còn Ninh Dương chuyện gì cũng không phải làm, nhưng lại có thể được đi học?
Vân Mộng Hạ Vũ
Ninh Ba uất ức và khó chịu trong lòng, tính tình thằng bé đã sắp không kiềm chế được nữa, vì vậy thằng bé nói: “Con nhất định phải đi.”
Nhìn dáng vẻ này của thằng bé, Ninh Kim Sinh tức giận đến mức cầm đũa vỗ một phát lên trên bàn: “Vừa mới nói không muốn chúng mày học theo mấy đứa anh em cà lơ phất phơ nhà họ Lâm kia xong, mày nghe không hiểu phải không? Hay mày chê chị cả và chị hai mày còn chưa đủ tác oai tác quái, mày nhất định phải giày vò cái nhà này tan rã có đúng không?”
Ninh Ba không nhịn được tính tình, ánh mắt hung ác nhìn Ninh Kim Sinh gào lên: “Nhà chúng ta là do chị hai giày vò thành như vậy, mắc mớ gì đến con?! Nếu các người có bản lĩnh để chị cả quay về, thì bây giờ con đầu cần phải trải qua cuộc sống như thế này?! Con cũng muốn đọc sách thi đại học!”
Nhắc tới Ninh Hương và Ninh Lan, trong nháy mắt sắc mặt Ninh Kim Sinh càng trở nên khó coi hơn, Hồ Tú Liên cũng giống Ninh Kim Sinh tức giận đến nỗi lồng n.g.ự.c bắt đầu phập phồng dữ dội, bà trợn mắt nhìn chằm chằm Ninh Ba, giống như muốn ăn luôn thằng bé vậy.
Có điều Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên quả thật mắc nợ Ninh Ba, không thể tiếp tục tạo điều kiện cho thằng bé đi học. Vì vậy đôi bên trừng mắt giằng co một lúc, Ninh Kim Sinh đè cơn giận xuống. Ông cầm lấy đũa tiếp tục ăn cơm, không có cảm xúc nói một câu: “Trong nhà không có tiền cho mày cầm đi.”
Gương mặt Ninh Ba vô cùng hung dữ, thằng bé giương mắt nhìn bàn không nói lời nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-294.html.]
Ninh Dương ở bên cạnh ê a nói một câu: “Nếu không thì, anh đi học đi. . . . . .”
Ninh Ba nghe được Ninh Dương nói lời này thì trực tiếp nổi giận, trừng mắt nhìn Ninh Dương quát: “Không có chỗ cho mày nói chuyện. Mày có thể câm miệng được không?!”
Ninh Dương bị thằng bé quát thì bĩu môi, xiết chặt đôi đũa nhưng không tiếp tục lên tiếng nữa.
Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên bởi vì cảm thấy mắc nợ thằng bé, nên mặc dù có tâm trạng, nhưng cũng không nói gì thêm với Ninh Ba nữa.
Một lát sau, gương mặt và giọng nói của Hồ Tú Liên tràn ngập oán hận, bà hít mũi, mở miệng thấp giọng lẩm bẩm một câu: “Đời trước Hồ Tú Liên tôi nhất định là g.i.ế.c người tạo nghiệp nên đời này mới sinh ra hai đứa con gái như vậy . . . . .”
Nếu như lòng dạ Ninh Lan không xấu xa, không đem toàn bộ tiền trong nhà cuỗm đi, nếu như Ninh Hương vẫn còn có chút lương tâm đưa tay ra hỗ trợ người trong nhà một chút, cả nhà bọn họ cũng sẽ không đi tới bước đường này. Ninh Ba sẽ không phải thôi học, mà cuộc sống trong nhà cũng sẽ không phải khổ sở như thế này.
Bây giờ Ninh Kim Ninh cũng không muốn nghe những lời nói này, vô cùng nóng nảy nói: “Bà cũng câm miệng đi!”
Ngày qua ngày đều không có bản lĩnh, chỉ biết chửi bới trên miệng, ngoại trừ nói dông nói dài khiến cho người khác bực bội thì còn có tác dụng gì khác không? Có nói nhiều hơn nữa thì Ninh Hương Ninh Lan cũng không nghe thấy, số tiền bị Ninh Lan trộm đi cũng sẽ không trở về, Ninh Hương cũng sẽ không mềm lòng với bọn họ.
Nếu có bản lĩnh thì đến trước cửa trường học của Ninh A Hương mà mắng đi, làm cho cô ở trong trường học không ngóc đầu lên được!
Đương nhiên Hồ Tú Liên không có bản lĩnh như vậy, cũng sẽ không cầm tiền đi lãng phí. Cuộc sống một năm này bọn họ đều phải gắng gượng trôi qua, lấy không c.h.ế.t đói làm tiêu chuẩn, đâu còn thừa bao nhiêu tiền để tiêu vào trên đường đi, chỉ vì muốn đến trong thành phố mắng Ninh Hương xả giận?
Còn tại sao phải dùng tiền đi mắng Ninh Hương cho hả giận, mà không phải dùng tiền đi vào trong thành phố hỏi Ninh Hương đòi tiền?