Ninh Hương và Vương Lệ Trân nằm trò chuyện đợi cơn buồn ngủ ập đến trong bầu không khí đầm ấm.
Quạt đi quạt lại đợi đến sau khi cơn buồn ngủ ập đến thì cây quạt trong tay cũng buông xuống, mái tóc đen và mái tóc bạc phơ chạm vào nhau cùng chìm vào trong giấc mộng.
Trong lúc đó ở cùng một đội sản xuất thì nhà họ Ninh ở cách đó không xa, Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên nằm dưới cái lán tồi tàn mới dựng mà lâu lắm cũng chưa chìm vào giấc ngủ được. Trong lòng có lẽ vẫn rất hoảng loạn, Hồ Tú Liên suýt chút nữa đã quạt gãy cái quạt cũ nát trong tay rồi.
Thật sự ngủ không được, cuối cùng Hồ Tú Liên vẫn mở lời trước và nhỏ nhẹ nói với Ninh Kim Sinh: “Hay là cứ để thằng Ba đi đi.”
Trong lòng Ninh Kim Sinh rất buồn bực, lúc ăn cơm Ninh Ba đã nói phải đi ra ngoài bắt đầu, cục tức này luôn đè nén trong lòng chưa thể giải tỏa được. Nghe Hồ Tú Liên nói thế ông lại im lặng hồi lâu rồi nói: “Trong thành phố bây giờ có công việc gì có thể cho nó làm chứ? Bà coi nó mới mấy tuổi chứ, mới mười ba tuổi thôi, lớn như thế cũng chưa từng đi xa gia đình bao giờ, bà yên tâm để một mình nó đi ra ngoài sao?”
Nghe Ninh Kim Sinh nói như thế, tất nhiên Hồ Tú Liên cũng cảm thấy không yên tâm, bà chỉ là nhớ lại khuôn mặt vừa nãy của Ninh Ba trên bàn ăn mà trong lòng cảm thấy có lỗi và khó chịu vô cùng, nếu như không phải trong nhà thật sự không lấy ra tiền cũng thật sự không thể mượn tiền thì sao lại không để cho thằng bé đi học cơ chứ?
Cả năm qua trong lòng thằng bé có oán khí, trong lòng người làm cha làm mẹ như họ lại vui vẻ sao?
Mỗi khi Hồ Tú Liên cảm thấy đau lòng buồn bã thì trên miệng trong lòng lại mắng Ninh Hương Ninh Lan một ngàn một vạn lần, vừa nãy khi ăn cơm nếu không phải Ninh Kim Sinh lên tiếng nhắc nhở thì bà vẫn còn lẩm bẩm càu nhàu mắng suốt cả đêm.
Không biết nói cái gì rồi, Hồ Tú Liên ngập ngừng một lúc lại lên tiếng hỏi: “Thế ông nói phải làm sao đây?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Ninh Kim Sinh hít một hơi thật sâu: “Tôi có thể có cách gì chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-296.html.]
Cuộc sống trong nhà khó khăn như thế, ông cũng muốn để Ninh Ba đi học nhưng thật sự không thể lấy ra số tiền này.
Heo nuôi trong nhà đến cuối năm mới có thể đổi được tiền, số trứng mấy con gà mái đẻ thường ngày cũng là số tiền nhỏ thôi, lại cộng thêm bình thường bán được một ít rau củ, số tiền khó khăn lắm mới tích cóp lại suốt nửa năm trời cũng được sáu bảy đồng, cũng đủ để Ninh Dương đóng tiền học phí của kỳ học sau.
Lúc này Ninh Ba cứ la oai oái đòi ra ngoài, cho dù họ đồng ý để thằng bé đi cũng không có tiền cho nó mang theo bên người, đi ra ngoài làm việc mà trên người không có tiền thì làm sao được chứ, chẳng lẽ đi ra ngoài ngủ ngoài đường ngủ dưới chân cầu sao? Thay vì đi ra ngoài chịu khổ cực như thế, ở lại trong nhà có gì mà không tốt chứ? Một hồi lâu Ninh Kim Sinh lại nói: “Bà đi hỏi thằng bé xem, nếu như nó làm việc quá mệt mỏi thì hãy bảo nó nghỉ ngơi đi, không có gì thì đến xã mua bán tốn hai hào mua cho nó chút đồ ăn ngon để dỗ dành nó, Ninh Dương đừng ăn nữa, toàn bộ cho Ninh Ba ăn là được rồi.”
Trong lòng Hồ Tú Liên vô cùng khó chịu, bà buồn bã ‘ừ’ một tiếng: “Tôi biết rồi.”
Nói rồi bà lại bắt đầu rất muốn mắng Ninh Lan và Ninh Hường nhưng bởi vì lúc nãy ăn cơm đã bị Ninh Kim Sinh nhắc nhở rồi nên bà mới cố nén cái suy nghĩ này xuống.
Sau đó cũng không nói thêm cái gì nữa nhưng vẫn cứ buồn bực không ngủ được, cứ trằn trọc lăn qua lăn lại dưới thảm cỏ.
Miễn cưỡng ngủ được vài tiếng đồng hồ, sáng sớm hôm sau thức dậy, trong lúc Ninh Ba đang múc nước rửa mặt thì Hồ Tú Liên đến nói với thằng bé: “Có phải dạo gần đây làm việc quá mệt mỏi không, cha con nói rồi, mấy ngày nay con không cần đi làm, bảo con hãy ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, ông còn bảo mẹ mua đồ ăn ngon cho con nữa, chẳng phải con thích nhất món bánh hành chiên sao, hôm nay mẹ sẽ tranh thủ thời gian đến công xã mua cho con, một mình con ăn thôi.”
Nghe đến đây, Ninh Ba hơi ngạc nhiên, sau đó thằng bé nhổ nước súc miệng đi và nói: “Thế con tự đi mua vậy, chẳng phải mẹ còn phải đi làm cùng với cha sao, làm gì có thời gian. Hôm nay con không đi làm đâu, con tự đến công xã mua.”
Hồ Tú Liên thấy thằng bé đã dịu cơn giận rồi, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm: “Cũng được, ăn cơm xong mẹ đưa tiền cho con.”
Sau đó đợi ăn cơm sáng xong, trước khi Hồ Kim Liên và Ninh Kim Sinh Ninh Dương đi làm thì bà nhét vào tay Ninh Ba hai hào. Hai hào đối với nhà họ Ninh mà nói là số tiền rất lớn, đổi một cân trứng gà cũng chẳng qua chỉ cần một đến hai hào thôi.