Học kỳ mới nhanh chóng đi vào quỹ đạo, không cần tốn nhiều thời gian để thích ứng, đây là nơi cô đã sinh sống hơn một năm rưỡi, đối với hoàn cảnh trong trường học và các bạn học xung quanh cũng rất quen thuộc, khi chính thức khai giảng đi học liền bước vào trong trạng thái ngay.
Lần đầu tiên khai giảng, trong trường học lại có một lớp sinh viên đại học khóa mới, không còn giống như các học sinh khóa bảy tám có độ tuổi chênh lệch lớn, đa phần đều là sinh viên tốt nghiệp trung học khóa rồi, độ tuổi tầm mười bảy mười tám, trên khuôn mặt người nào người nấy đều tràn đầy ngọn gió của tuổi thanh xuân.
Có sự xuất hiện của những thanh niên nhiệt huyết này mang lại cho trường học một màu sắc và sức sống mới mẻ, cũng khiến những đàn chị đi trước như Ninh Hương bọn họ thấy được càng nhiều cảm xúc khác nhau hơn, nhìn thấy sự hy vọng trong tương lai nhiều hơn.
Mọi người đều nỗ lực học hành vì một mục tiêu chung, trên miệng vẫn thốt lên hai câu khẩu hiệu vanh vách...tri thức thay đổi số mệnh, thanh xuân cống hiến nước nhà!
Vì sự phát triển của Trung Hoa mà học tập!
Ngày cuối tuần đầu tiên sau khai giang, Ninh Hương vẫn giống như ngày xưa, khi có thời gian rảnh rỗi sẽ đi mua đồ ăn, mang theo cả hai cái khăn lụa vừa thêu xong đến tìm Châu Văn Kiết và Lý Tố Phân, lần này qua đó tìm họ, chủ yếu nhất chính là mang quà tặng và bảy tỏ lòng cảm kích.
Chuyện tiệm cơm Tô Hương dùng một ngàn đồng để mua bức tranh thêu hai mặt của Ninh Hương là một chuyện lớn động trời trong làng thêu thùa, dù sao cho tới bây giờ vẫn chưa các tác phẩm thêu thùa của ai bán được cái mức giá này, vì vậy cả Châu Văn Kiết và Lý Tố Phân đều có nghe nói đến.
Khi nhìn thấy Ninh Hương đến thăm họ, họ liền kéo Ninh Hương ngồi xuống trò chuyện hồi lâu về việc này.
Châu Văn Kiết còn tỏ ra đắc ý vô cùng, bà ấy còn ‘ra vẻ' kiêu ngạo nói với Lý Tố Phân: “Thế nào? Mắt nhìn người của tôi không tệ chứ? Năm xưa đấy, tôi nhìn thấy cái thắt lưng hòa phục cô ấy thêu liền cảm thấy người thợ thêu này nhất định sẽ có thành tựu lớn, bây giờ nhìn xem, thành tựu của cô ấy quá nổi bật rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-298.html.]
Ninh Hương nở nụ cười: “Chút thành tựu ít ỏi này vẫn chưa thể so sánh với hai vị sư phụ được.”
Mặc dù tác phẩm của họ không bán được giá cao gì nhưng thành tựu nghệ thuật của họ càng cao hơn, địa vị cũng cao. Hai người họ dùng thời gian cả đời người để nghiên cứu thêu thùa, vì ngành nghề thêu thùa bỏ ra rất nhiều, chất lượng của tác phẩm không cần nói cũng là xuất sắc nhất.
Cô có ngày hôm nay cũng bởi vì nhận được chân truyền của hai vị đại sư.
Ba người ngồi đó khen ngợi lẫn nhau một lúc, ai cũng không chịu nhường ai, bởi vì thân thiết nên những lời nói ra đều không phải lời nịnh bợ khách sáo, nói đến cuối cùng tự mình chọc mình cười, cả ba người anh vỗ tay tôi tôi vỗ ai anh và cười òa lên.
Ninh Hương và Châu Văn Khiết Lý Tố Phân trò chuyện rất vui vẻ thoải mái, cô lấy ra chiếc khăn lụa mình thêu tặng họ và đưa cho mỗi người một chiếc, khi tặng khăn lụa vào tay họ, Ninh Hương nói: “Tranh này do em thêu đấy, hy vọng hai cô sẽ thích nó.” Tất nhiên là Châu Văn Khiết và Lý Tố Phân thích rồi, bởi vì hai họa tiết tranh này là Ninh Hương dựa vào sở thích của họ cố tình thêu đấy, có chút mang theo ý đo ni đóng giày. Thấy Ninh Hương có lòng như thế, hai người họ cũng không từ chối mà vui vẻ nhận lấy món quà này.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tặng khăn lụa xong, Ninh Hương lại ngồi xuống trò chuyện với họ khoảng nửa tiếng nữa, nội dung cuộc trò chuyện tất nhiên cũng là chuyện thêu thùa.
Châu Văn Khiết nghiêm túc nói với Ninh Hương: “Thành tựu bây giờ của con đúng là không nhỏ nữa, dựa vào sản phẩm thêu thùa cũng có thể sống không lo cái ăn cái mặc, nhưng mà sư phụ vẫn phải nói với con này, nhất định phải khiêm tốn, không nên bởi vì có chút thành tựu liền tự cao tự đại, em vẫn còn trẻ, con đường phải đi còn dài lắm.”
Ninh Hương biết Châu Văn Khiết là sợ cô trẻ tuổi lòng kiên định kém, tâm thế không ổn định kìm không nổi, có chút thành tựu nhỏ liền tự cao tự cho là tài giỏi. Chỉ cần lúc bắt đầu tự cao tự đại thì khả năng lớn là sau đó sẽ bị tuộc dốc không phanh, muốn đạt thành tựu cao hơn là điều rất khó khăn, Ninh Hương không phải người thật sự ở cái độ tuổi này nên trên người cô không xuất hiện bốn chữ “tuổi trẻ bồng bột”, cô sẽ không bởi vì đột nhiên đạt được chút thành tựu và kiếm được một chút tiền thì cảm thấy mình rất tài giỏi và trở nên tự cao.
Cho dù bất cứ ngành nghề nào, danh tiếng có lớn cỡ nào cũng chỉ một thời thôi, thứ có thể mãi mãi giữ lại chỉ có tác phẩm tốt. Nếu như có một chút danh tiếng liền bắt đầu chìm đắm trong danh lợi, quên mất tấm lòng ban đầu quên mất mục tiêu vốn có của mình thì chắc chắn là phế bỏ rồi.
Ninh Hương gật gật đầu với Châu Văn Khiết: “Hai vị sư phụ yên tâm, em sẽ không tự mãn đâu.”