Lý Tố Phân nở nụ cười nhìn Ninh Hương một lúc, ở bên cạnh chầm chậm mở miệng nói: “A Hương là thanh niên trầm ổn nhất tôi từng gặp, đó giờ đều từng bước đi lên không vội vàng không kiêu ngạo, tôi tin cô ấy sẽ không như thế đâu, cả đời vẫn còn dài lắm đấy, kiếm được chút tiền này đã là cái gì chứ.”
Ninh Hương lại gật đầu: “Dạ!”
Vân Mộng Hạ Vũ
Cùng Châu Văn Khiết Lý Tố Phân nói chuyện suốt ngày trời, gần tới chập tối Ninh Hương mới quay trở về trường, lúc ngồi vẫn là chiếc xe buýt đó, cô không cố ý ghi nhớ nhưng đi ngang qua cái gì thì trong đầu đã sớm nhớ rất rõ ràng.
Mỗi lần đến tìm Châu Văn Khiết và Lý Tố Phân học thêu thùa đều là lúc cô vui vẻ nhất trong cả một tuần. Đặc biệt khi quay về nhà ngồi trên xe thổi gió từ cửa sổ, trong lòng sẽ có cảm giác bình yên và sự mãn nguyện rất lớn. Cảm giác mãn nguyện hôm nay mạnh mẽ hơn ngày thường, Ninh Hương ngồi trên xe đọc sách, chỉ cảm thấy ngọn gió thổi vào trong cửa sổ xe đều mang theo hương thơm của hoa quế, quanh quẩn bên đầu mũi của cô và bay lượn xung quanh chân lông kẽ tóc.
Khi cảm giác mùi hương hoa quế càng ngày càng nồng nàn nức mũi thì đột nhiên có người đưa tay ra búng cuốn sách trên tay cô một cái, Ninh Hương kinh ngạc nhanh chóng ngẩng đầu lên, chỉ thấy khuôn mặt cười tươi như hoa, quanh năm không thấy một chút nét u sầu của Sở Chính Vũ.
Sờ vào rất nhẹ nhàng nở nụ cười với cô: “Đi thăm họ hàng sao?”
Ninh Hương định thần lại và nhanh chóng nở nụ cười trả lời: “Đúng vậy, anh là đi thăm nhà xong quay về trường sao?”
Sở Chính Vũ vẫn cười cười gật đầu: “Đúng vậy.”
Kể từ sau khi Sở Chính Vũ tỏ tình với Ninh Hương và bị cô từ chối thì số lần hai người gặp nhau cũng không nhiều, hai người không học chung một khoa một chuyên môn, nếu như không tìm kiếm nhau thì cơ hội có thể chạm mặt nhau ở trường học không lớn lắm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-299.html.]
Thỉnh thoảng chính là giống như hôm nay vậy, ở thời gian này của ngày cuối tuần thỉnh thoảng sẽ chạm mặt nhau trên xe buýt, Sở Chính Vũ cũng suy nghĩ rồi, có nên không từ bỏ
tiếp tục theo đuổi Ninh Hương hay không. Chẳng qua cũng chỉ là tỏ tình bị từ chối thôi mà, cũng không phải chuyện gì lớn lao, một chút trắc trở này có là cái gì cơ chứ. Chỉ cần cậu ấy không từ bỏ thì có một ngày cũng có thể khiến Ninh Hương động lòng. Tất nhiên cậu ấy cũng không manh động làm càn, sau khi ôm lấy cái suy nghĩ này quan sát Ninh Hương một khoảng thời gian thì cuối cùng cậu ấy cũng đã từ bỏ cái suy nghĩ này, bởi vì cậu ấy phát hiện bình thường Ninh Hương thật sự rất bận rộn, quả thực hoàn toan không có thời gian để hẹn hò.
Hoặc là nói cô cũng hoàn toàn không có suy nghĩ hẹn hò, so với việc hẹn hò tình tứ say đắm thì cô càng nghĩ đến càng nhiều thứ thực tế hơn nữa, cô phải kiếm tiền duy trì cuộc sống của mình, cô phải cố gắng học tập không thể tốn thời gian bốn năm đại học.
Cậu ấy cũng ý thức được, nếu như cậu ấy cứ bám theo Ninh Hương không chịu buông bỏ thì cũng không thể mang lại cho Ninh Hương sự ngọt ngào và vui vẻ, cơ hội lớn là chỉ mang lại cho cô sự phiền phức và trói buộc vô tận mà thôi, vì vậy cuối cùng cậu ấy vẫn không cố tình bám theo Ninh Hương nữa.
Cố kìm nén khát vọng và sự nóng nảy trong đáy lòng không đến đem lại phiền phức cho Ninh Hương, bình thường giống như hôm nay thỉnh thoảng chạm mặt nhau cậu ấy cũng không có một chút ngại ngùng, hình như chuyện tỏ tình hoàn toàn không phải là việc gì cả, thấy Ninh Hương vẫn rất tự nhiên chào hỏi, tự nhiên nói năng trò chuyện với cô.
Hai người cứ thế hàn huyên với nhau vài câu, xe buýt đi đến trạm tiếp theo, người dì ngồi bên trong kế bên Ninh Hương đứng dậy bước xuống xe, Ninh Hương liền ngồi xích vào bên trong để trống một chỗ ngồi. Sở Chính Vũ liền ngồi xuống bên cạnh cô và nhẹ nhõm nói: “Cuối cùng cũng có thể ngồi xuống nghỉ ngơi rồi.” Bởi vì chỗ đứng của cậu ấy, lúc cuối tuần lại có rất nhiều người nên mỗi lần lên xe đều rất có tìm được chỗ ngồi, có vận may tốt thì người ta sẽ xuống xe trước mặt cậu ấy thì cậu ấy có thể ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc.
Sau khi ngồi xuống cậu ấy vẫn tiếp tục trò chuyện với Ninh Hương và quay đầu qua cười tít mắt nhìn Ninh Hương. Ninh Hương ngồi bên cạnh cửa sổ, ngọn gió thổi qua cửa sổ hất mái tóc trên trán của cô, ánh sáng chiều hoàng hôn bao trùm người cô khiến người ta nhìn vào có một cảm giác thoát tục siêu phàm.
Mỗi lần nhìn thấy cô thì trái tim vẫn sẽ khẽ đập nhanh thình thịch, muốn ở bên cạnh cô được lúc nào hay lúc đấy.
Nhìn thấy cổ họng có chút khô khan, Sở Chính Vũ nhanh chóng hắng giọng định thần lại cảm xúc đang bay xa, sau đó nhìn Ninh Hương lại nói: “Tối nay có bận không, bây giờ bên ngoài vẫn còn khá náo nhiệt đấy, mọi người đều đi ra ngoài chơi, cô có muốn cùng nhau đi dạo không?”