Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sống Lại Một Đời Làm Mẹ Kế - Chương 301

Cập nhật lúc: 2025-06-05 13:52:53
Lượt xem: 117

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sở Chính Vũ chỉ biết rằng gia đình Ninh Hương xuất thân từ nông thôn, điều kiện gia đình không tốt, theo lời Ninh Hương nói thì là rất nghèo, nghèo đến nỗi nhà cô không có tiền cho cô đi học, để cô phải kiếm tiền bằng nghề thêu để trang trải cuộc sống.

Còn về hoàn cảnh cụ thể của gia đình Ninh Hương, cậu ấy không biết gì cả, cậu ấy luôn cho rằng đó là một gia đình bình thường nghèo một chút mà thôi. Nhưng hôm nay khi nhìn thấy Ninh Ba, nhìn thấy thái độ của Ninh Hương đối với người em trai này, tàn nhẫn như vậy, cậu ấy đột nhiên nhận ra mình hoàn toàn không biết gì về Ninh Hương.

Cậu ấy không biết về cuộc đời, quá khứ của cô hay những khía cạnh khác trong tính cách của cô, cậu ấy luôn cảm thấy cô là một sự tồn tại dịu dàng xinh đẹp, càng không hiểu về gia đình của cô. Hơn nữa cậu ấy có thể thấy rõ rằng Ninh Hương không muốn nói chuyện này với cậu ấy.

Vậy nên đi đường cậu ấy cũng không hỏi, sau khi hai người vào quán mì gọi món rồi ngồi xuống, cậu ấy cũng không hỏi thêm câu nào. Mặc dù cậu ấy chưa rõ chuyện này là như nào, nhưng cậu ấy biết rằng đây đều là những chuyện mà Ninh Hương không muốn nhắc đến với bất kỳ ai.

Nếu cô đã không muốn nói, cho dù trong lòng có bao nhiêu tò mò, cho dù muốn biết thêm về cô đi nữa thì cũng không thể hỏi thêm.

Điều mà Sở Chính Vũ giỏi nhất chính là điều hòa bầu không khí, tâm tình thay đổi rất nhanh, trong lúc ngồi xuống đợi đồ ăn lên cậu ấy liền tìm chủ đề khác, vui vẻ nói chuyện phiếm với Ninh Hương. Ninh Hương đương nhiên không xoắn xuýt đắm chìm vào chuyện vừa rồi, rất tự nhiên tiếp lời cậu ấy.

Ăn tối xong ngồi xe về trường, hai người chia đường tạm biệt ai về kí túc xá người nấy.

Sở Chính Vũ cầm đồ vệ sinh tắm rửa đi tắm, ngẩng đầu đón nước nóng dội lên mặt, trong đầu là những cảnh tượng tối nay mà cậu ấy nhìn thấy, còn có câu nói của Ninh Hương - cha mẹ không phải cha mẹ, anh chị em cũng không phải là anh chị em.

***Ninh Ba bị Ninh Hương dằn vặt đến mất hết sức lực, ngồi ở trong ngõ hẻm rất lâu. Đợi khi lấy lại được một chút sức lực, thằng bé dùng hết sức đứng dậy, cũng không nhặt chiếc bát mẻ bị rơi khỏi tay nữa, lê từng bước chậm rãi ra khỏi ngõ.

Bây giờ thằng bé không có cách nào khác, đói đến khó chịu, chỉ muốn nhanh chóng được ăn một bữa thật no. Vừa nãy người đàn ông bên cạnh Ninh Hương đưa cho thằng bé năm xu cùng mấy tờ phiếu lương thực, đủ để thằng bé ăn mấy bữa no nê.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-301.html.]

Thằng bé không đi đâu xa, trực tiếp tìm một quán mì gần đó. Thằng bé không chỉ gọi mì mà còn xa xỉ gọi một miếng thịt heo kho, sau đó ngồi lên chiếc bàn trong góc quán mì, ngấu nghiến ăn.

Một tô mì to, vài miếng đã thấy đáy. Thằng bé không chỉ ăn thịt ăn mì mà còn uống hết nước canh.

Sau khi ăn no thì cả người cảm thấy dễ chịu hơn một chút, nhưng cả người trông vẫn gầy gò và yếu ớt không có tinh thần. Thằng bé ra khỏi quán mì tùy tiện dạo phố một hồi, sau khi trời tối thì tùy tiện tìm một chỗ nghỉ ngơi, cứ tạm bợ như vậy qua đêm.

Hôm nay đã đã xảy ra rất nhiều chuyện, ngẩng đầu nhắm mắt cũng không ngủ được. Đặc biệt là nghĩ đến Ninh Hương, nghĩ hiện tại cô sống tốt như vậy, mặc quần áo giày dép tốt như vậy, thời thượng xinh đẹp như người thành phố, Ninh Ba lại càng cảm thấy n.g.ự.c tức đến nghẹt thở.

Hôm nay thằng bé bị tàn nhẫn đánh một trận, bị những lời nói của Ninh Hương dọa sợ, thằng bé thật sự không dám đến trường gây rắc rối cho Ninh Hương nữa, sợ chọc giận Ninh Hương, cô thật sự sẽ làm cho nhà bọn họ không sống nổi.

Ban đầu gia đình bọn họ không phải bởi vì chọc giận nhà họ Triệu cho nên mới rơi vào bước đường như ngày hôm nay sao?

Thằng bé bây giờ tin chắc rằng Ninh Hương nói được thì sẽ làm được, lúc chiều tối đó cô gần như muốn đánh c.h.ế.t thằng bé, hoàn toàn không hề tỏ ra thương xót chút nào. Mặt và đầu của thằng bé bây giờ còn đau vô cùng, vừa chạm vào là đau rát muốn rít lên.

Thằng bé đúng là chưa từng đi xa, chưa từng nhìn thấy thế giới bên ngoài, trong thành phố như rắn mất đầu, khi xảy ra chuyện thì sợ đến mức không biết phải làm sao. Cho nên, thằng bé hoàn toàn không dám gây chuyện, chỉ có thể hết lần này đến lần khác mắng Ninh Hương trong lòng là đồ độc ác, bất nhân.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bất kể gia đình có thể sống tốt ở thành phố hay không, hay là làm cho gia đình không thể sống tiếp được nữa, sớm muộn gì cũng sẽ bị trừng phạt.

Sau khi mắng Ninh Hương trong lòng xong, thằng bé bắt đầu nghĩ đến vấn đề có về nhà hay không. Trước đây thằng bé thà đi xin ăn cũng không về nhà, thứ nhất là vì thằng bé vẫn muốn đánh cược không muốn về nhà đi làm kiếm công điểm, không muốn nhìn Ninh Dương mỗi ngày đi học làm mình khó chịu, hai là vì trong tay không có tiền không về được.

Loading...