Sống Lại Một Đời Làm Mẹ Kế - Chương 302

Cập nhật lúc: 2025-06-05 13:52:56
Lượt xem: 146

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bây giờ trong tay thằng bé một ít tiền, đủ để thằng bé trở về đại đội Điềm Thủy.

nghĩ đến việc về nhà, thằng bé hàng ngày vẫn thức khuya dậy sớm , chẳng ích lợi gì, trong lòng thằng bé khó chịu vô cùng. nếu về thì ngay cả một miếng cơm nóng cũng mà ăn, ngày nào cũng chịu đói.

Về đến nhà, cho dù bực bội chăng nữa, gì cũng cái để ăn.

Cứ nghĩ nghĩ, thằng bé tự nhiên cũng nghĩ tới đàn ông đeo đồng hồ bên cạnh Ninh Hương, nhưng chỉ là trong nháy mắt liền nhiều tới nữa. Bởi vì thằng bé đó là ai, quan hệ của với Ninh Hương là gì, thằng bé sợ rằng chọc Ninh Hương nữa, hoặc chọc nào đó càng khó nhằn hơn.

Hơn một năm nay bắt nạt sợ, ở trong thôn vẫn luôn cụp đuôi , hiện tại thằng bé vô cùng nhát gan, sợ nhất chính là chọc xui xẻo, nhất là bây giờ thằng bé một trong thành phố. Hiện tại thằng bé cũng dám quấy rối Ninh Hương nữa, huống chi là quấy rối mà thằng bé còn quen .

Tóm là một ở bên ngoài chẳng dễ dàng gì, nhiều một chuyện chi bằng bớt một chuyện, gây chuyện chẳng ai đoái hoài đến, cuối cùng chỉ chính xui xẻo mà thôi.

Không nghĩ đến chuyện khác nữa, chuyện về nhà quẩn quanh trong đầu Ninh Ba cả đêm, sáng hôm tỉnh dậy ánh nắng chói chang, thằng bé dụi mắt trực tiếp tìm một chỗ ăn cơm. Vẫn là ăn một tô mì lớn, ăn xong liền bến tàu thuyền về đại đội Điềm Thủy.

Đến chiều thì về đến nhà, ai ở nhà nên thằng bé lán đợi. Mãi cho đến khi Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên về, thằng bé mới loạng choạng dậy, mặc một bộ quần áo rách nát, Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên chuyện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-302.html.]

Khoảnh khắc Hồ Tú Liên thấy thằng bé, nước mắt soạt một cái lăn dài gương mặt bà, mặt là nước mắt. Ninh Kim Sinh cũng đau lòng, nhưng tức giận càng nhiều hơn, ông cầm lấy cái xẻng trực tiếp vung mạnh m.ô.n.g Ninh Ba hai .

Vân Mộng Hạ Vũ

Ninh Ba trong thành phố chịu tội nhiều, Ninh Kim Sinh cũng nhẹ tay, hai phát liền đánh ngã xuống đất.

Nhìn thấy thằng bé như , Hồ Tú Liên đau lòng chết, bà kéo Ninh Kim Sinh để ông ngừng đánh nữa, vội vàng tới và kéo Ninh Ba dậy. Đưa tay sờ, thấy Ninh Ba gầy như que củi, bà đau lòng quệt nước mắt, chỉ : “Đã bảo ngoài còn cứ !”

Ban đầu khi tin Ninh Ba ngoài, Ninh Kim Sinh cùng Hồ Tú Liên lo lắng đến mức đến thành phố để tìm thằng bé ngay lập tức. vì trong tay thiếu tiền, thể dùng học phí của Ninh Dương tiêu nữa nên đành chịu đựng, ngoài tìm ngay lập tức.

Họ dự định dành tiền một thời gian đợi trong tay đủ tiền tìm Ninh Ba. Không ngờ, còn dành tiền thì thằng bé về , coi như kịp thời bớt lo cho họ.

Ninh Ba chuyện, khi Hồ Tú Liên xong xong, thằng bé liền xoay tìm một chỗ xuống.

Hồ Tú Liên lau nước mắt mặt, bĩnh tĩnh nấu cơm, một lúc Ninh Dương cũng học về. Thằng bé thấy Ninh Ba trở về nhà, còn đặt cặp sách xuống liền vội vàng tiến lên hỏi: “Anh, về ?”

Ninh Ba hề quan tâm đến thằng bé, vẫn cúi đầu chuyện.

Ninh Dương nghĩ cũng chán nên ngậm miệng, xoay tìm một chỗ bài tập.

Bầu khí giữa gia đình bốn tiếp tục kéo dài bàn ăn. Ninh Ba từ đầu đến cuối một lời, giống như là bởi vì ngoài một chuyến chuyện gì cũng xong xám xịt về cảm thấy mất mặt, giống như vẫn oán hận Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên trong lòng.

Hồ Tú Liên vốn chuyện với thằng bé, đầu tiên thấy vết thương mặt thằng bé, đặc biệt là khóe miệng sưng tím, bà liền hỏi: “A Ba, mặt con , đánh , là côn đồ ở thành phố đánh ? “ Nói đến vết thương mặt, Ninh Ba còn im lặng nữa. Thằng bé liếc Ninh Kim Sinh cùng Hồ Tú Liên một cái, một câu, “Là Ninh A Hương đánh.”

Ninh Kim Sinh cùng Hồ Tú Liên đều sững sờ, là chuyện gì xảy , cùng ăn ý nhíu mày.

Ninh Ba một nhịn cục tức , tiếp: “Con gặp chị phố, hiện tại chị sống . Con xin tiền chị nhưng chị cho, thậm chí còn lôi con ngõ đánh cho một trận. Chị còn dù ai trong nhà chúng chọc tức chị , ai khó chị thì chị cũng sẽ dùng tiền khiến cho nhà chúng sống một ngày yên , khiến chúng khổ mà thể . “

Loading...