Ninh Hương gấp thư lại cất vào phong thư, không đứng trên ban công cách không gian để gọi Sở Chính Vũ. Cô quay người về ký túc xá cất thư vào ngăn tủ, khóa kỹ ngăn tủ rồi đi ra ngoài, lúc đến dưới lầu thì Sở Chính Vũ đã đến ngoài cổng.
Ninh Hương ra ngoài đi đến trước mặt cậu ấy: “Sao vậy?”
Sở Chính Vũ cười nói: “Đột nhiên muốn ăn cơm ở căn tin trường cho nên ngồi xe đến đây. Hiện tại vừa hay sắp đến giờ cơm, cô ăn chưa?”
Lúc Ninh Hương xuống quả thật có mang theo phiếu cơm, chuẩn bị sau khi nói chuyện với cậu ấy xong thì trực tiếp đến căn tin ăn cơm, nghe cậu ấy nói như vậy, thế là rất dứt khoát đáp: “Đi thôi.”
Từ sau khi ngẫu nhiên gặp Ninh Ba ăn xin ở chợ nhỏ lần trước, quan hệ và trạng thái khi ở cùng nhau giữa Ninh Hương và Sở Chính Vũ cũng không xảy ra thay đổi quá lớn, vẫn giống như trước đó, duy trì khoảng cách giữa bạn bè.
Mỗi ngày Ninh Hương đều bộn bề nhiều việc, nhất là nửa năm này có tương đối nhiều nơi cần tác phẩm của cô, cho nên càng không dư thời gian để nghĩ chuyện khác, cũng không có nhiều thời gian ở cùng bạn bè, dĩ nhiên cũng không đi tìm Sở Chính Vũ.
Nhưng Sở Chính Vũ sẽ thỉnh thoảng tạo ra cơ hội như hôm nay, xuất hiện ở các loại thời gian phù hợp, cùng cô cùng đi một đoạn đường, cùng cô ăn một bữa cơm, còn có tình cờ gặp cô trên xe buýt.
Trước đó, lúc Ninh Hương bận rộn thì không tâm tư suy nghĩ nhiều, hiện tại thoát khỏi trạng thái bận rộn mới suy nghĩ lại một chút, liền phát hiện loại chuyện này hình như rất nhiều lần, một khi nhiều thì xem ra không giống như trùng hợp.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cô và Sở Chính Vũ đến căn tin gọi cơm xong rồi ngồi xuống, hiện tại vẫn troong kỳ nghỉ, người ở lại trường cũng không nhiều cho nên dù là giờ cơm cũng không thấy có bao nhiêu người cùng đi ăn cơm.
Lúc ngồi ăn cơm, Sở Chính Vũ tìm lời để trò chuyện cùng Ninh Hương, hỏi cô: “Về nhà ăn tết chứ?”
Ninh Hương khẽ cười với cậu ấy một chút: “Đang chuẩn bị về.”
Câu này của Sở Chính Vũ là thuận miệng hỏi, dù sao hai ngày nữa chính là giao thừa. Nhưng sau khi nghe Ninh Hương trả lời xong, cậu ấy bỗng dưng nhớ tới lời Ninh Hương nói ngày đó —— Cha mẹ không phải cha mẹ, anh chị em không phải anh chị em.
Cậu ấy còn nhớ rõ người em xin ăn kia của Ninh Hương mặc một thân quần áo bẩn thỉu rách nát, vô cùng gầy rộc, ngày đó sau khi bị Ninh Hương bỏ lại cũng không biết tiếp tục ở lại thành xin ăn hay là đã đi về nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-309.html.]
Chuyện mà chị ruột cũng mặc kệ, cậu ấy đương nhiên càng không thể nhúng tay vào quản linh tinh. Nhưng cậu ấy vẫn không buông xuống sự tò mò trong lòng, cho nên mỗi lần tiếp lời trò chuyện với Ninh Hương chuyện liên quan đến chuyện này thì cậu ấy đều sẽ nhịn không được nghĩ một hồi.
Ninh Hương thấy cậu ấy xuất thần, đại khái biết cậu ấy đang suy nghĩ gì nhưng cũng không chủ động lên tiếng nói gì.
Sở Chính Vũ lấy lại tinh thần rồi lại nói vài chủ đề khác, lần nữa bỏ qua chủ đề này.
Ăn cơm xong Ninh Hương về ký túc xá, Sở Chính Vũ đưa cô trở về. Hai người đi đến dưới lầu ký túc xá thì dừng bước chân, Ninh Hương quay người lại nhìn Sở Chính Vũ nghĩ nghĩ, không cất bước tiến vào ký túc, ngược lại nói một câu: “Đi dạo đi.”
Sở Chính Vũ có chút bất ngờ, nhìn Ninh Hương gật đầu: “Được.”
Thế là hai người sánh vai đi dạo trong sân trường trống trải do kỳ nghỉ. Từ ký túc xá đi đến Hồng lâu, từ Hồng lâu đi đến bên hồ Hiên Đình, rồi lại bước chậm quanh sân vận động.
Sở Chính Vũ thấy Ninh Hương chủ động nhắc đến chuyện cùng cậu ấy đi dạo, trong lòng cậu ấy có chút phấn khích, vì thế liền biểu hiện trong hành vi và lời nói, lúc nói chuyện thì sắc mặt tỏa sáng, nói tới nói lui thao thao bất tuyệt.
Ninh Hương trước hết để cho cậu ấy nói thỏa thích một hồi, sau đó lúc đi trên sân vận động, cô không mang trạng thái bị động tiếp lời nữa mà là nhìn về phía Sở Chính Vũ chủ động nói một câu: “Chúng ta không thích hợp.”
Nghe nói như thế, Sở Chính Vũ bỗng dưng sững sờ, đến cả nụ cười trên mặt cũng chầm chậm giữ không nổi. Cậu ấy miễn cưỡng lại nhếch khóe miệng lên, nhìn Ninh Hương giả bộ thoải mái nói: “Haiz, cái gì mà thích hợp hay không thích hợp, bạn bè mà.”
Ninh Hương thu hồi ánh mắt, nói tiếp: “Anh nên tìm một cô gái có gia cảnh tương thích, hoàn cảnh sống của các người từ nhỏ đến lớn cũng không khác nhau mấy thì sẽ càng có chủ đề chung, ở cùng nhau sẽ càng thoải mái, càng vui vẻ hơn.”
Sở Chính Vũ rốt cục không làm bộ thoải mái, cũng không che giấu tâm tư mình nữa.
Cậu ấy thu nụ cười trên mặt: “Không thích thì làm sao vui vẻ?”
Ninh Hương quay đầu nhìn cậu ấy: “Anh thích tôi chỗ nào?”
Sở Chính Vũ bị cô hỏi mà sững sờ, trong lúc nhất thời không nghĩ ra trả lời thế nào.