Chuyện ba anh em nhà họ Lâm kiếm được hơn một vạn trong nửa năm không giấu nổi, trong thôn ngoài thôn sôi trào. Sau đó trong thôn phàm là ai có chút quan hệ tốt với nhà họ Lâm đều chạy tới nhà họ để hỏi thăm chuyện làm ăn, muốn cùng nhau kiếm ít tiền.
Từ sau khi chia đất rồi không cần tập hợp lại làm việc, bản thân mọi người hiểu thời đại thật sự thay đổi rồi.
Sau Hội nghị Trung ương 3 khóa XI năm 1978 xác định bãi bỏ đấu tranh giai cấp, sang đến năm 79, hiện tại toàn bộ quốc gia từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài đều lộ ra một loại không khí cổ vũ mọi người chăm chỉ để làm giàu và sống tốt hơn.
Tự trồng ở đất nhà mình, nhà ai trồng trọt tốt hơn, thu nhiều lương thực thì sẽ sống tốt hơn so với nhà khác. Bày quầy bán hàng làm buôn bán nhỏ cũng là việc nhà nước ngầm đồng ý và khích lệ, hiện tại thị trường nhà nước đã không còn bị quản lý chặt chẽ giống trước kia.
Cái gì mà đầu cơ trục lợi, cái gì mà cắt đứt đuôi của chủ nghĩa tư bản, đều đã hoàn toàn trở thành chuyện quá khứ.
Không còn sự phân chia chế độ tư bản quá đáng như trước kia, mọi người mang tính tự do nhiều hơn, ngoại trừ ở nhà trồng trọt còn có thể bày hàng làm ăn nhỏ, còn có thể ra ngoài vào thành làm công kiếm tiền, như thế không phải đang khích lệ mọi người giàu lên sao?
Tất cả bọn họ đều là đồ ngốc nha, ngốc đến rõ ràng, ngốc đến không chịu được, năm ngoái vẫn còn đắm chìm trong hoàn cảnh xã hội của dĩ vãng chưa tỉnh táo. Nhà họ Lâm làm ăn, bọn họ còn xem như trò cười, không ít lần nói xấu sau lưng, hiện tại chỉ muốn tự cười chính mình thôi!
Đương nhiên người nhà họ Lâm cũng không hẹp hòi, chuyện không bưng bít được, bị người ta hỏi đến cửa đều sẽ nói cho bọn họ việc này làm như thế nào. Đều là hàng xóm láng giềng, bình thường chung sống cũng không tệ, có tiền mọi người cùng nhau kiếm ấy mà.
Đương nhiên những nhà sống không tốt với họ đều không có mặt mũi mà đến cửa hỏi, dù sao cũng từng có mâu thuẫn với nhau. Ở trong đó cũng bao gồm nhà họ Ninh, trong lòng lại là ngứa ngáy nhìn mà ghen tị đỏ mắt, nhưng cũng không tiện mở miệng để đến nhà người ta hỏi.
Loại chuyện này ai cũng chưa từng làm, phải có người dẫn dắt mới được. Đại bộ phận nông dân chưa từng đi xa nhà, không có nhiều kiến thức, cho dù là có đi học biết chữ nhưng kiến thức cũng vô cùng có hạn, dựa vào đầu óc suy nghĩ viển vông thì căn bản không được.
Vì chuyện này, Ninh Kim Sinh ở nhà phát sầu, ăn cơm đi ngủ làm gì cũng xụ mặt. Ông thật sự là phiền muộn nha, phiền muộn đến mức ăn không ngon ngủ không yên, mỗi ngày trong lòng đều bứt rứt, cảm giác lúc nào cũng có thể phun ra một ngụm m.á.u lớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-316.html.]
Mấy năm nay nhà bọn họ quả thực là gặp vận rủi lớn, liên tiếp xảy ra chuyện xấu, một chuyện như ý cũng không có, muốn bao nhiêu không may thì có bấy nhiêu không may, càng ngày càng sống không tốt, giống như bị thế giới này vứt bỏ.
Ông cũng muốn đến nhà họ Lâm hỏi thăm xem chuyện làm ăn này làm thế nào, nhưng không cần nghĩ ông cũng biết, người nhà họ Lâm khẳng định sẽ không nói cho ông biết. Trước giờ Trần Xuân Hoa đều không hoà hợp với Hồ Tú Liên, huống chi trước đó bọn họ từng đến nhà họ Lâm gây phiền phức.
Hơn nữa chuyện khiến ông buồn bực nhất là, người khác tốt xấu gì cũng có thể bỏ ra chút tiền vốn để làm ăn buôn bán nhỏ, nhưng nhà ông quả thật là một đồng tiền nhàn rỗi cũng móc không ra, chính là mình muốn đi ra ngoài tìm cách nhưng căn bản là không có tiền.
Không còn cách nào, trước mắt không phải ngày mùa, đất cũng thong thả, vì thế mỗi ngày chỉ ngồi trong căn nhà lều rách của ông, ánh mắt trống rỗng, mặt không chút biểu tình, suy nghĩ lại từng lượt —— Rốt cuộc là thế nào lại rơi vào tình trạng này?
Thấy nhà khác cũng dần dần phấn đấu mà sống tốt hơn, nhà ông vẫn còn nợ nần khắp nơi, có đôi khi tâm trạng có chút sụp đổ, ông chỉ muốn quỳ xuống trước mặt Ninh Hương mà cầu xin cô, xin cô đưa một tay ra giúp nhà họ.
Nhưng trong lòng ông cũng biết, nha đầu kia là yêu tinh không có lòng người, là quỷ quái không có tính người, là đồ rắn rết lòng dạ độc ác, trong lòng căn bản không có cái nhà này, cho dù ông tìm cô quỳ xuống, gọi cô là cha thì cũng chỉ phí công.
Thế đạo thay đổi, hiện tại mọi người đều chỉ nhìn tiền, thế giới này, thật là càng ngày càng không có nhân tình.
***
Vân Mộng Hạ Vũ
Ninh Hương ở đại đội Điềm Thủy thêm mấy ngày, thấy nhà họ Lâm bị người ta vây quanh sôi nổi.
Không lâu nữa là tới khai giảng, cô bèn thu dọn đồ đạc chuẩn bị đến trường.
Lần khai giảng này là năm thứ ba đại học, cuộc sống ở trường đại học đã qua một nửa, đi học thêm hai năm là đến lúc tốt nghiệp, cũng đến lúc sinh viên khoá đầu tiên tiến vào xã hội, báo đáp quốc gia báo đáp xã hội.