Từ trong phòng đi ra khóa cửa lại, Ninh Hương lùi về sau một bước, càng nhìn căn nhà tường trắng gạch đen trước mắt trong lòng càng cảm thấy yêu thích. Vì đã dốc lòng dọn dẹp qua nên cảm giác nhìn khác hẳn với khi vừa mua.
Giờ đây trong nhà còn một chút hương vị tường mới và vật dụng gia định mới, cô dự định mở cửa sổ để trong nhà tản đi mùi vị thời gian, cho đến khi có thể vào ở được thì lại quay về đón Vương Lệ Trân qua ở.
Cô chỉ sơn tường mới cùng mua đồ đạc mới, hơn nữa đồ đạc mới đều là gỗ nên không mất nhiều thời gian thông gió, hiện tại đã sắp đến kỳ nghỉ hè, nhất định có thể quay lại đón Vương Lệ Trân trong kỳ nghỉ.
Vừa nghĩ đến có thể yên tâm ổn định cuộc sống ở thành phố, sau này sẽ không còn phải lo lắng về việc không nhà để về không nơi để đi nữa, không ai có thể làm khó cô trong chuyện này, trong lòng Ninh Hương vô cùng yên tâm và hài lòng, còn có một chút phấn khích.
Lâm Kiến Đông ở bên cạnh nhìn cô, có thể hiểu được tâm trạng của cô. Ban đầu khi cô không có nhà để về, anh giúp cô tìm một chiếc thuyền bị hỏng của đội sản xuất sửa mới lại, nét mặt của cô khi chuyển vào đó cũng tương tự như vậy.
Anh biết, bắt đầu từ sau khi ly hôn với Giang Kiến Hải, cô bị đuổi ra khỏi nhà, cô luôn muốn có một mái ấm, một nơi không một ai có thể đuổi cô đi, không một ai có thể quyết định chuyện cô đi hay ở, căn nhà chân chính thuộc về riêng cô.
Giấc mơ này, ngày tại thời khắc này cuối cùng đã trở thành sự thật.
***
Ninh Hương hài lòng nhìn một hồi, sau đó thở phào nhẹ nhõm quay đầu nhìn Lâm Kiến Đông nói: “Đi, đi ăn cơm.”
Cô có trả tiền cho công nhân đến làm việc, nhưng Lâm Kiến Đông đến để giúp cô giám sát các công nhân là thuộc về sự giúp đỡ giữa bạn bè. Với quan hệ hiện tại của họ, đương nhiên cô sẽ không xem anh là công nhân trả công cho anh, cô chỉ cần mời anh đi ăn bữa cơm là được.
Lâm Kiến Đông tất nhiên không từ chối, quay người cùng cô đi ra phố.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-319.html.]
Bây giờ sắc trời còn hơi sớm nên hai người cũng không vội tìm một quán ăn ngồi xuống mà cùng nhau đi dạo phố một lúc. Kể từ năm 1980 đến nay đã được nửa năm, giờ đây đường phố đã ngày càng sôi động, vui nhộn, buổi tối còn có cả chợ đêm.
Vân Mộng Hạ Vũ
Ninh Hương cùng Lâm Kiến Đông đi dạo trên phố, gặp thứ gì đó thú vị thì đi lên nhìn một chút, nói cười thảo luận hai câu. Khi thấy thứ mình thích Ninh Hương sẽ không còn tiết kiệm nhiều như trước nữa, sẽ mua nó thưởng cho bản thân.
Hai người đi dạo xung quanh thì nhìn thấy một gian hàng viết thuê, Ninh Hương cảm thấy nó rất thú vị, vì vậy cô nhìn dòng chữ trên bảng trắng trước gian hàng cười nói: “Này, nhìn xem, vẫn còn có người mở gian hàng như này nữa, viết hộ cáo trạng, hợp đồng, đơn xin, câu đối, thư mời, thư từ ... …”
Đọc xong, cô ngước mắt lên cười, liếc nhìn những người đeo kính ngồi sau gian hàng, nụ cười trên môi khóe miệng hơi khựng lại. Mà người đàn ông đeo kính đó, vẻ mặt càng là lúng túng phức tạp.
Hai người nhìn nhau trong vài giây, nhưng những gì lóe lên trước mặt họ không chỉ là gương mặt lúc này của nhau, mà còn là cảnh tượng từng chi tiết nhỏ của đời trước. giống như từng cái tát vang dội tàn nhẫn tát lên gương mặt người đàn ông đứng sau gian hàng này.
Mặc dù người đàn ông đã trở nên sa sút và cổ hủ, như bị vô số cuộc đời hành hạ, tra tấn đến không còn hình người, đôi mắt dưới cặp kính không còn nửa phần ánh sáng, nhưng Ninh Hương vẫn nhận ra anh ta chính là cẩu nam nhân Giang Kiến Hải.
Anh ta đã thay đổi rất nhiều, so với trước đây hoàn toàn giống như là một người khác.
Chú gà trống lông sặc sỡ một thời thanh cao trước đây, bộ lông phát sáng cả người cuối cùng cũng bị cuộc đời tàn nhẫn nhổ ra một sợi cũng không còn, rơi đến cả đất đầy lông. Đã từng kiêu hãnh và xuất chúng bao nhiêu thì bây giờ rơi vào trong đám đông càng tầm thường bấy nhiêu.
Ninh Hương vẫn luôn biết rằng anh ta sống rất thảm.
Bây giờ gặp lại, Giang Kiến Hải thậm chí không còn dũng khí để chào hỏi Ninh Hương. Sau khi anh ta cùng Ninh Hương nhìn nhau vài giây thì nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác, làm bộ như không nhìn thấy cô, cúi đầu tránh ánh mắt của cô, che giấu sự thảm bại của mình.
Anh ta so với trước đây dường như đã biến thành một người khác, mà Ninh Hương cũng vậy. Anh ta ngày càng tệ hơn, trong khi Ninh Hương thì ngày càng tốt hơn. Anh ta vẫn luôn nghe ngóng về chuyện của cô, biết rằng cô bây giờ không còn là một người thợ thêu thùa bình thường nữa, người mà cô tiếp xúc toàn là người có địa vị rất cao.
Việc thảm hại nhất trên đời là khi bản thân nhếch nhác nhất trong cuộc đời, gặp phải người vợ cũ vẻ vang tài giỏi, hơn nữa còn từng là người vợ bị chính mình vô cùng coi thường, khiến mình mệt mỏi cả đời.